“Ồ, cô cũng tự tin thật đấy. Cô tưởng rằng cô đồng ý bồi thường là xong chuyện rồi sao? Không chịu nhìn xem cô đang lái cái xe rẻ rách gì đi. Cho dù cô có bản cái xe nát này của cô đi cũng không đủ tiền để bồi thường phí sửa chữa xe cho tôi đâu.”
Hàn Mộc Tử thấy đối phương cứng đầu không chịu nói đạo lý như vậy thì cực kỳ tức giận. Thế nhưng nghĩ lại dù sao bản thân cũng là người sai trước, là cô tự đâm vào đuôi xe của người ta nên chỉ có thể nhẫn nhịn hỏi: “Vậy theo ý của cô thì chuyện này phải được xử lý như thế nào?”
Hai người đang nói chuyện thì cửa xe BMW màu xanh da trời lại chợt mở ra. Có một người đàn ông cao gầy bước ra khỏi xe.
“Chuyện gì thế?”
“Tần Duyên, anh mau xem người phụ nữ này. Cô ta đâm vào xe của chúng ta trước đó. Anh lại xem cái xe nát cô ta đang lái đi, rõ ràng là cô ta không đủ khả năng bồi thường cho chúng ta. Vậy mà cô ta lại dám bảo em báo cảnh sát. Có phải cô ta đang muốn hù dọa em hay không? Em sợ lắm.”
Thái độ của cô gái kia đã hoàn toàn thay đổi. Từ một người đàn bà chanh chua không thèm nói lý lập tức trở thành một cô nàng ngoan ngoãn yếu đuối như một con cừu non. Chứng kiến cảnh tượng này, Hàn Mộc Tử không nhịn được lặng lẽ bật cười. . ngôn tình ngược
Kĩ năng diễn xuất tốt như vậy. Nhà nước thật sự nợ cô ta một giải thưởng Oscar rồi.
Tần Duyên ở trong miệng của cô ta quay sang nhìn Hàn Mộc Tử. Cô cũng nhìn lại anh ta.
Có lẽ đây mới là chủ nhân thật sự của chiếc BMW màu xanh da trời kia. Trông bộ dạng của anh ta rất trẻ, vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa. Chỉ là…
“Anh là chủ của chiếc BMW là này đúng không? Thật sự rất xin lỗi, xe của tôi vô tình đâm phải đuôi xe của anh. Nhưng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng tôi đề nghị cô ấy báo cảnh sát là vì tôi nghĩ có cảnh sát vào cuộc thì chuyện sau này cũng sẽ được xử lý tốt hơn chứ không hề có ý gì khác.” Hàn Mộc Tử bình tĩnh giải thích rõ ràng.
Tần Duyên quan sát người phụ nữ mặc chiếc váy dài toàn thân ở trước mặt mình. Toàn thân cô đều lộ ra một loại khí chất đặc biệt mà các cô gái khác không thể có được. Đáy mắt của cô cực kỳ lạnh lùng, khuôn mặt thanh cao tựa tuyết nhưng vẫn không mất đi vẻ nữ tính mềm mại.
Đây là lần đầu tiên Tần Duyên gặp được một người phụ nữ đặc biệt như cô. Anh ta nhìn sang cô gái đang đứng cạnh mình rồi lại đưa mắt nhìn lướt qua phần đuôi xe vừa bị đâm phải. Sau đó anh ta khẽ cười một tiếng: “Không cần đầu. Báo cảnh sát sợ là sẽ phải đợi khá lâu. Để tôi gọi thẳng cho công ty bảo hiểm cho người tới mar xe đi là được. Còn về phần chi trả phí tu sửa thì phải cần cô cho tôi một tấm danh thiếp rồi.”
Hàn Mộc Tử nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Thấy cô nàng kia kiêu căng ngạo mạn như vậy, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng đối phương sẽ rất khó đối phó. Nào ngờ đối phương lại dễ nói chuyện như vậy. Cô lập tức gật đầu đồng ý rồi lấy một tấm danh thiếp ở trong túi xách đưa cho Tần Duyên.
“Xin chào, đây là danh thiếp của tôi.”
Bốp! Tân Duyên vừa định đưa tay ra nhận thì cô gái bên cạnh lại nhanh tay đánh rơi tấm danh thiếp trong tay cô, khiến nó rơi thẳng xuống đất. Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Tân Duyên, anh đang làm gì vậy? Ai biết danh thiếp của loại phụ nữ như cô ta là thật hay giả? Lỡ như cô ta bỏ chạy không chịu trách nhiệm thì phải làm thế nào?
Hơn nữa…
Bây giờ cô ta đưa danh thiếp cho anh, em nghĩ căn bản không phải là vì muốn bồi thường mà là có ý đồ câu dẫn anh.”
Hàn Mộc Tử: “..
Cho dù tính tình của cô có tốt đến mức nào thì lúc này cũng không nhịn được trợn mắt lườm cô ta một cái.
Cô lạnh lùng cười một tiếng rồi không thèm khách khí mở miệng nói: “Đúng là xe của tôi đâm vào đuôi xe của các người. Nhưng tôi đã nói xin lỗi, cũng đã đồng ý sẽ bồi thường. Thế nhưng cô gái này lại năm lần bảy lượt nói những lời ác ý với tôi như vậy có phải là hơi quá đáng rồi hay không?”
“Tôi như vậy mà là quá đáng? Thế lúc cô đâm vào xe tôi thì cô không quá đáng à?”
“Đậu Đậu.” Tần Duyên lên tiếng gọi cô ta lại: “Cô ấy nói đúng, em không nên mắng chửi người ta vô lý như vậy. Đối phương đã đồng ý bồi thường rồi.
Dứt lời, Tần Duyên lại quay sang nhìn Hàn Mộc Tử, trên mặt lộ ra nụ cười áy náy: “Thật lòng xin lỗi cô. Là do cô ấy không hiểu chuyện.
Sau đó, anh ta cúi người nhặt tấm danh thiếp bị rơi xuống đất lên: “Tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”
Mặc dù thái độ của cô gái kia cực kỳ khiến người ta cảm thấy ghét bỏ, thế nhưng người đàn ông trước mắt lại là một người rất hiểu chuyện. Cô nhẫn nhịn đè xuống bất mãn trong lòng, quay sang lạnh nhạt gật đầu với anh ta một cái rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Cô nàng kia thấy bọn họ nhìn nhau cười liền nổi cơn ghen tức lồng lộn: “Không được, cô ta không thể dễ dàng bỏ đi như vậy được. Chẳng lẽ đâm vào xe của người khác thì không cần nói xin lỗi với chủ xe hay sao?”
Bước chân của Hàn Mộc Tử lập tức dừng lại, liếc mắt nhìn sang cô ta.
“Chẳng lẽ tôi chưa từng xin lỗi cô sao?”
“Có ư? Sao tôi lại không nghe thấy?”
“Đậu Đậu, đừng có quá đáng như thế!”
Tần Duyên kéo cô ta lại ngăn cản.
Đậu Đậu ấm ức cắn môi dưới: “Em quá đáng chỗ nào? Rõ ràng là cô ta muốn câu dẫn anh nên mới cố tình đưa danh thiếp cho anh. Thế mà anh lại…
Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu. Vốn tâm trạng của cô đang rất tệ, vậy mà còn phải hao tổn công sức ở đây tranh cãi với bọn họ. Trong cơn tức giận, cô trực tiếp lấy điện thoại di động ra.
“Gọi cảnh sát đến xử lý đi.”
Hàn Mộc Tử lấy điện thoại định gọi cho cảnh sát. Cô gái tên Đậu Đậu kia lại bất chợt chạy vọt tới hất bay điện thoại của cô đi: Cô có còn liêm sỉ nữa không hả? Tôi chỉ muốn cô xin lỗi một câu thôi mà. Sao lại còn thẹn quá hóa giận đòi báo cảnh sát như vậy? Người nghèo kiết xác thì cũng thôi đi, không biết lái xe thì cũng đừng có đua đòi người khác lái xe ra đường. Đâm vào người ta còn không chịu xin lỗi, đúng là không biết xấu hổ!”
Tiếng nói của cô ta rất lớn, khiến nhiều người xung quanh tò mò tiến đến vây xem.
Hàn Mộc Tử nhìn chiếc điện thoại bị hất bay xuống đất, trên người đều tỏa ra khí lạnh.
“Nhặt lên.
“Cô nói gì cơ?”
Đậu Đậu còn tưởng mình nghe lầm nên hỏi ngược lại một câu.
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu nhìn cô ta, ảnh mắt lạnh lẽo như băng giá.
“Tôi bảo cô nhặt lên. Cô bị điếc à?”
“Cô, cô… Sao cô dám bảo tôi nhặt đồ cho cô hả?”
Đậu Đậu vô cùng tức giận. Thế nhưng dáng vẻ lạnh lùng của Hàn Mộc Tử lại dọa cô ta sợ hãi vô thức lùi về sau. Lúc này từ ánh mắt đến biểu cảm trên khuôn mặt của Hàn Mộc Tử đều tràn đầy lạnh lẽo khiến người khác không khỏi bị dọa sợ.
Sao một đứa nhân viên quèn lại có thể có khí thế dọa người như vậy được?
Đậu Đậu sợ sệt nuốt một ngụm nước miếng. Cô ta mặc kệ, dù thế nào cũng có Tân Duyên ở đây chống lưng cho cô ta. Còn cô gái kia chỉ là một nhân viên tầm thường mà thôi. Nếu dám khiêu chiến với cô ta, cô ta có thể khiến cô gái này bị mất việc.
“Đồ là do cô làm rơi, chẳng lẽ không nên là do cô nhặt hay sao?”
Ánh mắt của Hàn Mộc Tử ngày càng rét lạnh: “Có nhặt hay không?”
Đậu Đậu run rẩy nói: “Tôi, tôi không nhặt Mọi người mau xem người phụ nữ xấu xa này đi. Đã đâm vào xe của chúng tôi lại còn bắt tôi nhặt điện thoại cho cô ta. Hu hu hu… đúng là bắt nạt người ta quá đáng.”
Tần Duyên đứng ở đằng sau đều chứng kiến hết thảy vào trong mắt. Đầu của anh ta đau như búa bổ. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Đậu Đậu gây chuyện vô lý như vậy.
“Vô cùng xin lỗi cô… Đậu Đậu làm việc quá cảm tính rồi. Đậu Đậu, em còn không mau nhặt điện thoại lên cho cô ấy đi.”
“Em không nhặt đấy. Này Tần Duyên anh bị làm sao vậy? Tất cả là do cô ta đâm vào xe của chúng ta, xe của anh mà. Chiếc xe này mới được mua về chưa được bao lâu, ngay cả em cũng thấy đau lòng cho anh.”
Tất cả mọi người đều đang lên tiếng chỉ trích Hàn Mộc Tử.
“Người này bị làm sao vậy? Đã đâm vào xe của người ta còn bắt người ta nhặt điện thoại cho mình nữa sao?”
“Trời ạ, xã hội tha hóa nhanh thật. Hiện giờ con người đều hống hách như vậy. Thật đáng thương cho cô gái kia.”
“Trông cách ăn mặc của cô ta kìa, không phải là được người khác bao dưỡng đấy chứ?”
Khóe môi của Hàn Mộc Tử khẽ giật giật. Cô đang định đi lên phân bua thì vòng eo đột nhiên bị người sau lưng giữ chặt lại.
Phía sau cô là một người đàn cô cao lớn. Giọng nói của anh không hề có một chút hơi ẩm nào: “Mắt nhìn người của anh Tần thật đáng lo. Một đứa con gái ngu ngốc vô liêm sỉ như cô ta mà anh cũng coi như bảo bối.