Sắc mặt Hàn Mộc Tử hơi biến sắc, không đợi cô kịp phản ứng, cả người cô đã bị đè trên thân xe.
Phía sau là xe thân ô tô lạnh buốt, phía trước là lồng ngực ấm nóng của người đàn ông.
Hàn Mộc Tử đang định hét lên kêu cứu, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, tiếng kêu của cô bỗng chốc tắc nghẹn nơi cuống hóng. Cô ngây người nhìn chằm chăm người đàn ông đang gần trong gang tấc.
Dạ Mạc Thâm…
Đôi mắt đẹp đẽ của người đàn ông đang nhìn cô chăm chú, giống như con mãnh thú đang ẩn mình trong đêm đen. Mạnh mẽ và nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên cả hai đứng ở khoảng cách gần như vậy, kể từ khi gặp nhau.
Hơi thở Hàn Mộc Tử khẽ run lên, cô thầm đè nén sự hoảng sợ trong lòng, lạnh lùng nói: “Dạ Mạc Thâm, xin anh hãy tự trọng!
Trong lòng Hàn Mộc Tử không khỏi băn khoăn, lúc này chẳng phải anh nên ở trong nhà hàng cùng Lâm Thanh Thanh sao? Sao lại đi theo cô ra đây?
Dạ Mạc Thâm nhìn cô chăm chú, anh trầm mặc không nói gì. Đầu anh đột nhiên sấn tới, như thể đang muốn hôn cô.
Con người Hàn Mộc Tử bỗng co lại, khi anh sắp chạm tới, cô lạnh lùng lên tiếng: “Anh muốn làm gì?”
Mọi động tác của Dạ Mạc Thâm lập tức dừng lại, môi mỏng của anh và đôi môi đỏ mọng của cô gần kề, dường như chỉ cần anh mở miệng nói chuyện thì sẽ chạm vào cô.
“Hờ. Một tiếng cười trầm đục phát ra từ sâu trong cổ họng, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào mặt cô.
Anh dùng một tay bóp chặt chiếc cắm nhỏ trắng nõn của cô: “Muốn làm gì ư? Cô không nhận ra à?”
Hàn Mộc Tử hít thở không thông.
“Đương nhiên là hôn cô.
Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm đã thật sự áp xuống.
Hàn Mộc Tử hoảng sợ vội quay đầu qua một bên, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào má cô.
Cô không thể bình tĩnh thêm được nữa, trong đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng ngập tràn phẫn nộ, cô giơ tay tát vào mặt Dạ Mạc Thâm.
Bop!
Cái tát này cô đã dùng lực rất mạnh, Dạ Mạc Thâm bị cô tát tới nỗi đầu nghẹo sang một bên.
Hàn Mộc Tử tức giận tới mức lồng ngực phập phồng, ánh mắt giận dữ nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
Sao anh có thể làm như vậy? Đã năm năm trôi qua, hai người cứ lạnh lùng như người lạ chẳng phải là tốt hơn sao? Anh cứ nhất định phải tới khiêu khích cô thế này à!
Dạ Mạc Thâm bị tát một cái bạt tai, anh vẫn đứng nghiêng đầu như cũ, không nói tiếng nào, con người đen láy khiến người khác căn bản không nhìn ra cảm xúc trong lòng.
Đột nhiên, anh bỗng cười gắn, nhìn chằm chẳm Hàn Mộc Tử bằng ánh mắt gian xảo.
“Xem ra cô cũng không phải là luôn bình tĩnh được như thế.”
Anh không thích như vậy.
Từ khi mới gặp nhau, người phụ nữ này luôn đối xử với anh rất lạnh lùng bình tĩnh.
Anh từng tưởng tượng ra biết bao nhiêu cảnh tượng, nhưng không thể ngờ rằng cô lại bình tĩnh và lạnh nhạt như thế.
Như vậy chứng tỏ điều gì? Nó chứng tỏ rằng sự xuất hiện của bản thân không hề có ý nghĩa gì với cô, vậy nên cô mới bình tĩnh.
Thế nhưng hiện giờ nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, và cả đôi mắt vốn lạnh lùng ấy nay cũng có thêm vài cảm xúc,
Dạ Mạc Thâm mới thấy mình có cảm giác tồn tai.
Hàn Mộc Tử bị anh làm cho tức giận vô cùng, nhưng lại nghe anh nói câu này, cô mới kinh ngạc nhận ra cảm xúc của bản thân đã bị anh làm cho nhiều loạn, tức giận đạp cho anh một phát vào chân.
Cô đang đi giày cao gót, khi giẫm lên rõ ràng có thể thấy sắc mặt Dạ Mạc Thâm hoàn toàn thay đổi, nhưng anh đã cố gắng kiếm chế không hét lên, chỉ là ánh mắt nhìn cô gắt gao dữ tợn: “Đây là tôi cảnh cáo anh, lần sau anh sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu.”
Hàn Mộc Tử thu chân lại, lúc chuẩn bị rời đi thì nghe thấy anh nói: “Lần sau? Thì ra cô cũng mong đợi có lần sau.
Bước chân Hàn Mộc Tử loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã chúi về phía trước.
Cô mong đợi ư? Hàn Mộc Tử hít mạnh một hơi mới có thể kiềm chế không quay lại trừng mắt nhìn anh. Cô cười khẩy một tiếng, sau đó mở cửa xe.
Cô có điên mới đi so đo với cái tên khốn nạn này.
Phải bình tĩnh
Hàn Mộc Tử phải mất mấy lần mới cắm được chìa khóa xe vào ổ, sau đó lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Đợi sau khi cô đi khỏi, Dạ Mạc Thậm đưa tay lên lau môi, cơn đau trên mặt truyền tới khiến anh lập tức tỉnh táo đầu óc.
Từ trước tới giờ, kể từ khi gặp cô tới bây giờ, giống như thể một giấc mơ.
Thời gian năm năm, cô nói biến mất là biến mất, giờ đây lại đột nhiên xuất hiện trước mắt anh, cảm giác rất không chân thực, giống như một giấc mộng hão huyền, dù thế nào cũng không nắm bắt được.
Dáng vẻ thản nhiên lạnh nhạt của cô càng khiến anh cảm giác như tất cả đều không chân thực.
Cho tới hôm nay.Khi anh ôm chặt lấy eo cô, đè cô lên thân xe, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô, môi mỏng khẽ chạm lên gò má, cảm giác đau đớn khi nhận cái bạt tai, khi cô dùng giày cao gót giảm lên chân anh…
Tất cả mọi thứ bỗng trở nên chân thực.
Cô thực sự tồn tại.
Mặc dù phải nhận một cái bạt tai, thế nhưng lúc này Dạ Mạc Thâm lại cúi đầu cười tủm tỉm.
Người phụ nữ chết tiệt, chẳng những đẳng cấp hơn trước mà còn trở nên hung dữ hơn xưa.
Khi lái xe ra ngoài, Hàn Mộc Tử đạp chân ga hơi mạnh, cho tới khi phía trước có một chiếc xe đi tới, cô mới giật mình hoàn hồn trở lại. Sau khi tâm trạng đã bình tĩnh hơn, cô mới lái xe về phía trước với tốc độ bình thường.
Khi dừng xe đợi đèn đỏ, Hàn Mộc Tử bất giác nhớ lại cảnh tượng ban nãy ở bãi đỗ xe.
Hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông ấy dường như bao trọn lấy cô, bàn tay nóng rực như lửa ôm sát eo cô
Hàn Mộc Tử lập tức lắc lắc đầu, cố gắng dẹp bỏ mấy chuyện vớ vẩn này ra khỏi đầu.
Bây giờ cô bắt buộc phải tập trung lái xe. Sau khi cô nói với Hàn Thanh về chuyện đi học của Đậu nhỏ, Hàn Thanh bèn nhờ người giúp cô tìm hai ngôi trường, trong đó Hàn Mộc Tử thấy một ngôi trường khá ổn, cách công ty của cô rất gần. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như tầng trên của công ty không dùng đến, sau này bọn họ có thể ở lại tại công ty? Nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy ở công ty vẫn không tiện cho lắm, vậy nên cô định đợi sau khi trường của Đậu nhỏ xác nhận xong xuôi, sẽ mua một căn phòng ở tiểu khu gần đó.
Sau khi dành mấy tiếng đồng hồ để đi tìm hiểu về ngôi trường đó, Hàn Mộc Tử trở lại công ty.
“Thế nào rồi? Trường học ổn không?”
Tiểu Nhan biết Hàn Mộc Tử dành thời gian tới xem trường, vậy nên ngay khi cô vừa về, cô ấy đã sần tới hỏi han vài câu.
Hàn Mộc Tử đặt chìa khóa xe lên bàn, khẽ gật đầu: “Cũng không tệ.
“Thế thì tốt, à phải rồi… Tiểu Nhan ho nhẹ một tiếng rồi đặt tập tài liệu lên bàn: “Đây là hợp đồng của của anh Dạ, anh ta đã duyệt các hạng mục của công ty chúng ta rồi, nhưng vẫn chưa lựa chọn nhà thiết kế.
Nghe thấy cái tên Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử đột nhiên có cảm giác anh giống như âm hồn không tan.
Hôm qua vừa mới ký hợp đồng, hôm này thì gặp mặt ở nhà hàng, lúc ở bãi đỗ xe cô lại suýt bị anh sàm sỡ, bây giờ về tới công ty, Tiểu Nhan lại nhắc đến với cô.
Đúng là ở đâu cũng gặp phải.
Hàn Mộc Tử đưa tay lên nhéo nhẹ lông mày, nhẹ nhàng nói: “Cô phụ trách hạng mục này đi, cô chịu trách nhiệm trao đổi với bên đó, bọn họ có thể tùy ý chọn thiết kế sư của công ty chúng ta.
“Bao gồm cả cô sao?”
Tiểu Nhan chớp chóp måt.
“Ngoại trừ tôi ra.” Hàn Mộc Tử mím môi, lần đầu tiên cô lôi thân phận của mình ra nói: “Bây giờ tôi là chủ của công ty này.”
Tiểu Nhan: “. Cuối cùng, Tiểu Nhan chỉ đành cười hi hi rồi gật đầu: “Cô là bà chủ, cô nói gì thì chính là thế ấy, vậy để tôi đi liên hệ, liệt kê danh sách các nhà thiết kế của công ty chúng ta cho anh ta chọn.”