Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 394: Bị thương rồi



Sau khi đến địa chỉ đó, khi mà Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan xuống xe, tài xế taxi không khỏi dặn dò nói: “Thật sự muốn vào đó sao? Các cô không sợ sao? Hay là đừng vào nữa, tôi sẽ đưa hai người về miễn phí, được không?”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử cảm kích nhìn tài xế taxi nói: “Cám ơn bác tài, nhưng mà chúng tôi thật sự là tới đây để tìm người. Có chút việc gấp, cho nên không thể không vào.”

“Vậy được rồi, được rồi, các cô nhớ cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn bác tài, đi thong thả!” Tiểu Nhan lớn tiếng nói với tài xế taxi, nhân tiện vẫy tay chào ông ấy.

Sau đó, Tiểu Nhan muốn đi vào trong, nhưng đã bị Hàn Mộc Tử gọi lại.

“Sao vậy?”

Hàn Mộc Tử đứng ở bên đường bắt đầu cởi áo khoác.

Tiêu Nhan nhìn thấy ngẩn người nói: “Mộc, Mộc Tử, cô muốn làm gì vậy?”

Hàn Mộc Tử cởi áo khoác trên người và ra hiệu cho Tiểu Nhan cũng cởi áo khoác ra, sau đó Hàn Mộc Tử lại đem quần áo của mình vò nhăn một chút. vậy?”

“Chúng ta … chúng ta đang làm gì “Đây là khu phá bỏ. Cô nghĩ chúng ta ăn mặc như vậy sẽ bị bọn họ đối xử như thế nào?” Hàn Mộc Tử nhìn túi xách của Tiểu Nhan: “Cô có mang theo nước tẩy trang không?”

Tiêu Phàm ngẩn ngơ gật đầu: “Mang, có mang.”

“Đưa cho tôi đi.”

Tiểu Nhan đưa nước tẩy trang cho cô, Hàn Mộc Tử cầm lấy miếng bông tẩy trang trực tiếp lau sạch mặt, Tiểu Nhan nhìn thấy cảnh này khóe miệng giật giật: “Cô thật sự bằng mọi giá phải đi vào sao. Ra tay trực tiếp như vậy.”

Hàn Mộc Tử dùng trang điểm nhẹ, cho nên tẩy trang không khó, hai người sau đó đã tẩy trang thành mặt mộc rồi.

“Như vậy có lẽ cũng được rồi, đi thôi.” Thế là cả hai cùng nhau bước vào trong.

Một nơi phá bỏ có thể còn lưu lại lâu như vậy, nhất định là bởi vì nhân viên ở đây không phải là người dễ ức hiếp, cho nên khi bọn họ đi vào nhất định cần phải cẩn thận một chút.

Nhưng mà nơi này còn có một nhược điểm nữa chính là, khó tìm.

Sau khi Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan bước vào, mặc dù cô và Tiểu Nhan đã tẩy trang, nhưng khí chất trên người rõ ràng không ăn nhập với tòa nhà này nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

“Ánh mắt của họ thật đáng sợ… Chúng ta chắc không sao chứ?” Tiểu Nhan bị những ánh mắt nhìn chăm chăm đó làm cho sởn tóc gáy, theo bản năng siết chặt ống tay áo của Hàn Mộc Tử.

“Chỉ la nhìn thôi mà, lại không ăn thịt được cô, đừng sợ.”

So với Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lật thông tin ra, “Trên đây không viết chi tiết số nhà của cậu ấy. Chúng ta có lẽ vẫn nên tìm người hỏi xem cậu ấy đang sống ở đâu.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan ngay lập tức mở to mắt kinh hãi.

“Tôi, tôi không nghe nhầm chứ? Cô nói chúng ta đi hỏi những người đó, ánh mắt không thể ăn thịt người, nhưng mà tôi cảm thấy chúng ta đi qua đó thật sự sẽ bị ăn thịt mất.”

Trong khi Tiểu Nhan vẫn còn đang run rẩy, Hàn Mộc Tử đã mở bước chân ra trước, cất bước đi về phía một bà lão gù bên cạnh, cô ấy lấy lại tinh thần và nhanh chóng đi theo bước chân của Hàn Mộc Tử.

“Xin chào.” Hàn Mộc Tử nở một nụ cười hoà nhã, nhẹ giọng hỏi bà lão kia một câu, “Xin hỏi bà có biết Lâm Tranh không?

Bà lão kia dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô, nghe thấy cái tên Lâm Tranh, ngay lập tức lùi về phía sau một bước, lắc đầu, “Không quen, không quen, không quen, đừng hỏi tôi.”

Hàn Mộc Tử: “…”

Tiểu Nhan nhỏ giọng thì thầm bên tại Hàn Mộc Tử nói, “Rõ ràng là biết rồi.”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử bình tĩnh cười nói: “Bà ơi, bà đừng hiểu lầm, chúng cháu không có ác ý. Cháu là đồng nghiệp của Lâm Tranh. Nghe nói trong nhà cậu ấy xảy ra chút chuyện, mọi người đều lo lắng cho cậu ấy, vì vậy uỷ thác cho tôi và bạn tôi đến đây xem thử cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 11

Nghe thấy Hàn Mộc Tử tự xưng là đồng nghiệp của Lâm Tranh, ánh mắt cảnh giác của bà lão đã bớt được mấy phần. Bà nhìn Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan. Cả hai xem ra đều có vẻ hiền lành vô hại. Có lẽ không phải giống như loại hại người đó.

Nghĩ đến đây, bà lão mở miệng nói.

“Các cô thật sự là đồng nghiệp của

Lâm Tranh sao?”

“Vâng, thực sự, vì vậy chúng cháu thực sự rất lo lắng cho cậu ấy.”

“Vậy thì … tôi sẽ dẫn các cô đi tìm cậu ta.”

“Cảm ơn bà.” Hàn Mộc Tử không khỏi lộ ra một nụ cười cảm kích.

Lúc này, một cậu bé đột nhiên từ trong nhà chạy ra, “Bà nội, bà đừng để bị bọn họ lừa, bọn họ hoàn toàn không phải là đồng nghiệp của anh Lâm Tranh, bọn họ muốn hại anh Lâm Tranh.”

Bà lão nghe vậy sắc mặt liền thay đổi: “Có thật không?”

Biểu cảm của Hàn Mộc Tử và Tiểu

Nhan cũng thay đổi.

Cậu bé ngay lập tức đi tới, cản lại ở trước mặt bà lão, lớn tiếng mắng: “Mọi người ơi, những người đó lại tới tìm anh Lâm Tranh đòi nợ rồi! Bọn họ còn muốn bắt nạt bà nội!”

Giọng nói đầy tức giận của cậu bé khiến mọi người xung quanh đều bị thu hút qua đây.

Sở dĩ nơi này được duy trì cho tới bây giờ mà vẫn chưa bị phá bỏ là bởi vì sức mạnh của sự đoàn kết, tiếng hét kia của cậu bé, trực tiếp khiến tất cả những người bên cạnh đều qua đây.

“Các cô muốn làm gì vậy? Hai người trẻ tuổi lại bắt nạt một bà lão cũng quá mất mặt rồi, đúng không?”

“Tìm Lâm Tranh sao? Cậu ta đã không sống ở đây nữa rồi, các cô nhanh rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”

“Xem ra đúng là người giống người, làm sao có thể làm việc cho những người đó? thích làm một con chó như vậy sau?”

Hàn Mộc Tử nhìn những người trước mặt này, tuy rằng bọn họ đều ăn mặc giản dị, nhưng mà không ngờ nói chuyện lại … châm biếm người ta như vậy.

Sắc mặt cô có chút khó coi, nhưng mà cũng không mở miệng giải thích.

Ngược lại, Tiểu Nhan sau khi nghe bọn họ nói cũng không nhịn được, lớn tiếng phản bác, “Lời mà mấy người nói là có ý gì?

Chúng tôi không phải người xấu, vừa rồi cũng không có bắt nạt bà lão kia.”

“Cô nói dối!” Đứa nhỏ mạnh mẽ xông tới, trực tiếp lớn tiếng nói: “Tôi vừa mới nghe nói các cô hành hung bà nội tôi!

Cậu ta với giọng nói bực bội, đột nhiên đưa tay ra dùng lực đẩy mạnh vào Hàn Mộc Tử đang đứng trước mặt.

“A, Mộc Tử!!”

“A.”

Ai đó trong đám đông hét lên.

Hàn Mộc Tử thật sự không ngờ một cậu bé lại có sức mạnh lớn như vậy, hơn nữa cũng không ngờ được cậu ta lại đột nhiên giơ tay ra đẩy mình, vì vậy cô đang đi giày cao gót bị đẩy như thế này, cả người không kiểm soát được mà ngã về phía sau. Trực tiếp ngã xuống sàn.

Bởi vì do môi trường ở đây có vụn gỗ và mảnh thủy tinh bên cạnh, tay của cô ấn vào vụn gỗ và thủy tinh, một lúc sau thì máu chảy ra.

“Chảy máu rồi!” Tiểu Nhan thấy vậy, trợn to mắt, nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ Hàn Mộc Tử dậy, “Mộc Tử, cô không sao chứ?

Khi những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Tiểu Nhan cắn chặt môi dưới, tức giận nhìn đám người nói: “Mấy người thật quá đáng, tôi biết mấy người đang ở trong khu phá bỏ, nhưng các người không phân rõ trắng đen đã đánh người như thế này thì quá vô lý rồi! Mộc Tử, tôi đỡ cô dậy, chúng ta đến bệnh viện.



Hàn Mộc Tử chậm rãi đứng dậy dưới sự dìu đỡ của cô ấy, lòng bàn tay đau đến mức ngay cả mông cũng tê dại.

“Tôi không sao.” Cô cắn chặt môi dưới để chống lại sự đau đớn nhìn mọi người: “Mọi người, chúng tôi thực sự chỉ là đồng nghiệp của Lâm Tranh, không có hại người, mọi người nếu không tin. Vậy thì chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay.”

“Chờ một chút, các cô tới tìm Lâm Tranh sao, tôi đưa cô tới đó.” Đột nhiên một cô gái trẻ tuổi đứng lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv