“Bác….” Đậu nhỏ hôn chạch một cái lên trên gò má anh tuấn của Hàn Thanh.
Nhìn thấy gương mặt đó của cậu, Hàn Thanh vẫn sững sờ một chút, cho dù đã nhìn quen rồi, nhưng vẫn luôn thông qua gương mặt đó mà nhìn người khác.
Anh ta loạn nhịp một hồi đã khiến Đậu nhỏ ôm chặt lấy cổ của anh ta.
“Bác lái xe mệt rồi đúng không, dì Tiểu Nhan đã làm thật nhiều đồ ăn ngon để tiếp đãi bác đó.”
“Vậy sao?“ Hàn Thanh hoàn hồn lại, khẽ cười.
“Tối nay bác có đi không?”
“Ngày mai mới đi, tối nay ngủ cùng với Đậu nhỏ? Được không?”
“Được… Đậu nhỏ ra sức gật đầu: “Con rất nhớ bác đó.”
Hàn Mộc Tử đứng bên cạnh xem, có hơi bất lực nghĩ, mẹ ruột là cô còn ở đây, kết quả con trai cô lại hôn Tiểu Nhan, hôn cậu nhưng lại không hôn người mẹ là cô.
Nhưng cũng phải, Tiểu Nhan và Hàn Thanh đối xử với Đậu nhỏ rất tốt, quả thật xem thằng bé như là con của mình mà yêu thương.
Hàn Thanh yêu thương mình bao nhiêu, cũng yêu thương Đậu nhỏ như vậy.
Mà Tiểu Nhan, mỗi ngày đều ở cùng với Đậu nhỏ, dường như đã thành người mẹ thứ hai của cậu bé rồi.
Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng Tiểu Nhan cũng mở cửa phòng bếp bưng thức ăn lên, Hàm Mộc Tử nhìn thấy vậy thì muốn giúp đỡ, đương nhiên Hàn Thanh cũng không ngồi đó. Một hàng người sau khi xếp đồ ăn lên bàn thì ngồi vào chỗ của mình.
Hàn Mộc Tử ngồi xuống ăn một đũa đồ ăn rồi đột nhiên đứng dậy đi lấy một bình rượu vang ra.
Hàn Thanh thấy vậy, nhịn không được nhăn mày: “Không phải ngày mai em còn công việc sao? Uống rượu được không?”
“Không sao cả, chỉ uống một chút.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử rót mấy ly rượu, lúc Tiều Nhan đến lấy rượu thì còn chớp mắt, Hàn Mộc Tử cười: “Nhịn một chút đi, lần sau đưa cô ra ngoài uống cái khác.”
Gương mặt Tiểu Nhan lập tức ửng đỏ: “Cô đừng nói bậy bạ, tôi thích nhất là rượu vang…”
Lúc hai người ở nước ngoài, đôi khi sẽ mua rượu về nhà, sau đó hai người uống mãi đến say mèm mới thôi.
Sau đó nhờ uống nhiều người nên tửu lượng hai người đã được luyện thành.
Sau này Hàn Mộc Tử lại vì công việc mà tiệc xã giao của cô cũng nhiều nên tửu lượng càng tốt.
Uống mấy ly rượu vang đương nhiên không là gì.
Nhưng Hàn Thanh nhìn cảnh này thì nhăn mày lại, thấy cô chưa ăn gì mà đã uống ly rượu đầu tiên, sau đó lại còn muốn đi uống ly thứ hai, không kìm được vươn tay ra ấn chặt mép ly của cô.
“Anh?” Hàn Mộc Từ hoàn hồn lại, có hơi nghỉ ngờ nhìn anh: “Sao vậy?”
“Uống rượu không không ăn cơm? Dạ dày của em chịu không nổi đâu?”
“Không thể nào, dạ dày của em… chắc chắn không sao đâu.”
Hàn Thanh sầm mặt lại, không cùng cô nói đùa.
“Không được, ăn cơm trước đi, sau này lại uống.”
Lúc Hàn Mộc Tử còn do dự thì Tiểu Nhan ngồi ở bên cạnh cô đã hạ thấp giọng nói: “Đừng cứng đầu nữa, tránh đến lúc đó đến rượu cũng không uống được.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử mới phản ứng lại, hơi giương môi lên: “Em biết rồi, anh. Vậy chúng ta ăn cơm trước đi, còn uống rượu thì… lai rai ha.”
Nói cứ như thật vậy, Tiểu Nhan nhịn không được mà trợn trắng mắt trong lòng.
Cuối cùng Hàn Mộc Tử vẫn không khống chế được tửu lượng của mình, uống nhiều hơn vài ly, Hàn Thanh khuyên thế nào cũng không khuyên được, rượu vang độ cồn mạnh, cô uống xong thì trên gò má cũng đỏ lên, ngồi ngẩn nơi đó ngây ngốc nhìn về phía trước.
Nhìn thấy cảnh này thì Hàn Thanh chỉ cảm thấy đau đầu, vươn tay xoa Đậu nhỏ ở bên cạnh.
“Diệp Thù ăn xong chưa?”
Đậu nhỏ gật đầu, sau đó ngầng đầu lên nói: “Bác, đừng quan tâm mẹ nữa, trong lòng mẹ có chừng mực.”
Câu này nghe sao mà thành thục như thế? Hàn Thanh bỗng híp mắt lại: “Trước kia khi ở nước ngoài mẹ con cũng thường như vậy.”
Nghe vậy, trong chớp mắt Đậu nhỏ biết mình đã đi sai nước cờ rồi, vội vàng sửa lời cứu nguy.
“Không có đâu cậu, hôm nay mẹ về nước nhìn thấy cậu nên vui mừng, cho nên uống nhiều hơn thôi.”
“Như vậy à?” Hàn Thanh nhìn gò má ửng đỏ của Hàn Mộc Tử, Tiểu Nhan bên cạnh còn ngồi cười ngốc bưng ly rượu ôm lấy cổ cô muốn cạn ly với cô.
Được rồi, dù sao cũng vì gặp anh ta mà vui mừng nên lần này cứ tha thứ cho cô vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh ho nhẹ một tiếng: “Sau khi ăn cơm thì con lên lầu tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong thì tự mình đi ngủ, hiểu chưa?”
Đậu nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Cậu yên tâm, con sẽ không tạo thêm phiền phức cho cậu. Nhưng…
dì Tiểu Nhan hình như cũng uống nhiều rồi, cậu không cần con giúp đỡ sao?”
“Ừm, không cần.”
“Vậy thì con trở về phòng đây.”
Đậu nhỏ nhảy xuống ghế, vẫy vẫy tay về phía Hàn Thanh, sau có nhấc đôi chân nhỏ xíu thuộc về trẻ con đi lên lầu.
Tầm nhìn của Hàn Thanh vẫn luôn theo thằng bé, đợi sau khi thằng bé rời đi thì anh ta mới thu lại ánh mắt của mình. Tầm nhìn lại rơi trên người của hai cô gái đối diện.
Hai người phụ nữ uống đến mê mang.
Có hơi đau đầu.
Hàn Thanh đứng dậy, đôi chân thằng tắp ở dưới bàn lộ ra vẻ đặc biệt thon dài, động tác anh ta nho nhã cuốn tay áo sơ mi của mình lên, sau đó chậm rãi thu dọn tàn tích ở trên bàn.
Sau khi anh ta thu dọn xong tất cả mọi thứ, vừa mới nghĩ sẽ thu dọn bình rượu kia luôn thì Tiểu Nhan đột nhiên lớn tiếng quát một câu: “Không được động!”
Động tác của Hàn Thanh dừng lại, nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh.
Tiểu Nhan buông bàn tay đang ôm lấy Hàn Mộc Tử, đứng dậy như nam đá chân chiêu, lắc lư lảo đảo đi về phía anh ta.
“Anh muốn làm cái gì?” Khi cô ấy đi đến thì cướp lấy chai rượu trong tay anh ta, say bí tỉ nói: “Không cho phép anh cướp rượu của chúng rồi, nếu không… Mộc Tử… sẽ trách tôi!”
Cô ấy đứng không ổn định, thân thể nghiêng ngả trước mặt Hàn Thanh.
Đối mặt với người bạn tốt kiêm trợ lý của em gái mình, đương nhiên anh ta đối với cô ấy có kiên nhẫn hơn một chút sao với người khác, bèn mở miệng nói: “Bình đã rỗng rồi, tôi lấy đi vứt.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan ô một tiếng: “Rỗng rồi sao?”
Sau đó còn giơ bình ra, đổ xuống trước mặt mình, không có một giọt rượu nào vầy ra, lúc này cô mới cười híp mắt gật đầu: “Đúng vậy nhỉ..bình đã rỗng rồi…. ờ, được rồi, vậy tôi về ngủ đây.”
Nói xong cô ấy cầm lấy bình di về phía trước, kết quả không biết đạp phải cái gì mà cơ thể đột nhiên không vững rồi ngã ra sau.
Lúc nhìn thấy cô ấy sắp ngã đến chồng vó lên trời thì Hàn Thanh vươn tay đỡ lấy cô ấy. Tiểu Nhan kinh hoàng ngã vào lòng anh ta.
“Đứng vững!” Gương mặt Hàn Thanh lạnh lùng, nhăn mày trầm giọng nói.
Hơi thở của một người đàn ông xa lại cứ vậy xông vào trong hô hấp của cô ấy, Tiểu Nhan mở to mắt chăm chú nhận dạng người đàn ông trước mắt này.
Đợt sau khi nhìn rõ người đàn ông trước mắt là người trong mộng của mình thì gương mặt Tiểu Nhan đầy vẻ kinh hoàng trừng to mắt, sau đó… cô ấy trực tiếp hôn mê đi.
Trước mặt nam thần mà say thành như vậy, vả lại còn xém chút nữa ngã rồi được anh đỡ lại.
Cô ấy lựa chọn giả chết!
Xem chuyện gì như chưa từng xảy ra cả!
“Um….”” Mà ngay lúc này, Hàn Mộc Tử uống say khó chịu rên lên, giống như không thoải mái vậy, cơ thể trực tiếp ngã lên sô pha.
Tửu lượng của hai người này thực ra rất bình thường, bình thường lúc không có người ngoài thì họ đều như những đứa khùng.
Nhưng hôm nay lại để Hàn Thanh nhìn thấy, thật khiến người khác đau đầu.