“..”
Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn Tô Cửu, lúc câu nói kia thoát ra khỏi miệng Tô Cửu và truyền đến tai cô, cả cơ thể vì không thể tiếp thu được những lời này mà sinh ra phản ứng bật lại vô cùng dữ dội, nửa ngày trôi qua vẫn chưa thể hồi hồn.
Một lát sau, sắc mặt của Thẩm Kiều càng nhợt nhạt hơn.
“Cô, cô nói gì cơ…?”
“Tôi biết bất cứ ai sau khi nghe chuyện về thân thế của mình cũng có khả năng không chấp nhận được.
Cô Thẩm…cô đích thực là con gái ruột của bà Hàn, cũng là là cô chủ Hàn mà chúng tôi vẫn luôn kiếm tìm kia!”
Thẩm Kiều: “…Còn Hàn Tuyết U thì sao? Lúc trước không phải các “Nói đến chuyện này thì phải nhắc tới một chuyện khác nữa, đại khái là Hàn Tuyết U đã vô tình biết được sự thật này, cho nên sau khi cô ta tiếp cận cô liền không ngừng giả tạo tin tức, sau cùng còn ngụy tạo một số việc. Ông Hàn sốt ruột chuyện tìm kiếm em gái, tìm biết bao nhiêu năm tháng rồi, cấp dưới đều hiểu sự khổ cực của anh ấy, thế nên có khả năng mọi người đều gấp quá mà lầm việc.”
Nghe vậy, một vệt hồng hào còn sót lại trên môi Thẩm Kiều cũng biến mất không thấy.
Ban đầu…Tiểu Nhan đã khuyên nhủ cô thế nào?
Người phụ nữ kia kết bạn với cậu từ khi còn học đại học có khi là do có ý đồ xấu đấy.
Hóa ra, mối quan hệ mà bản thân vẫn luôn nâng niu lại trộn lẫn nhiều toan tính như vậy sao?
Không …không đâu.
Sắc mặt Thầm Kiều tái nhợt lắc đầu phủ nhận, lời nói cũng khó khăn lắm mới thoát ra được: “Mọi người…có hiểu nhầm chỗ nào hay không? Dù gì thì tôi và Hàn Tuyết U cũng đã làm bạn nhiều năm như vậy, nếu mọi người lầm thì phải biết ngay từ đầu mới phải!”
“Thật đáng tiếc, chúng tôi không biết quá rõ tất cả mọi chuyện.
Thế nhưng hiện tại tôi có thể nói rõ cho cô biết, thân thế của cô tuyệt đối không có vấn đề, bà Thẩm đã chính miệng thừa nhận rồi.”
Ẩm!
Như có thứ gì đó đập nặng vào đáy lòng của Thẩm Kiều.
Mẹ cô thân đã chính mồm thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Thừa nhận cô không phải con gái ruột của nhà họ Thẩm sao? Vậy nên…vậy nên ông ấy vẫn luôn phân biệt đối xử giữa cô và Thẩm Nguyệt, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân đó ư?
“Trên thực tế, sau khi ông Hàn tìm được Hàn Tuyết U về rồi thì thái độ đối xử với Hàn Tuyết U vẫn kha là xa lạ, tuy rằng mỗi một tiêu chí đều phù hợp. Thế nhưng…cô cũng hiểu thứ như tình thân sẽ có năng lực cảm ứng; dù gì nếu như hai người là ruột thịt thì trên người sẽ chảy chung một dòng máu, có nhiều thứ nó khó giải thích như vậy đó. Ông Hàn không có cảm giác thân mật gần gũi với Hàn Tuyết U, nhưng mọi mặt đều hết sức phù hợp nên ông Hàn cũng không cho điều tra lại. Cho đến tận…lần trước gặp cô Thẩm tại nhà hàng.”
Đã nói đến chuyện này rồi thì tôi cũng xin được dẫn cô Thẩm nhìn một thứ nữa.” Nói xong, Tô Cửu trực tiếp đứng dậy: “Mời cô Thẩm đi theo tôi, sau khi thấy nó xong cô sẽ hiều ngay.”
Đôi chân của Thẩm Kiều lâng lâng bước theo Tô Cửu đi về phía trước, từ lúc hai người vào thang máy, sự xa hoa dọc theo đường di cũng khiến cô có một cảm giác không chân thật, tận đến khi đến trước cửa một căn phòng, Tô Cửu mới dừng chân.
Cô ấy lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, sau đó vặn mở căn phòng.
Căn phòng vẫn luôn bị khóa lại, ngày hôm nay Hàn Thanh vì muốn đề phòng chuyện bất ngờ gì xảy ra mới đặc biệt đưa chìa khóa cho Tô Cửu cầm, lúc cần thiết có thể lấy ra dùng.
Không ngờ lại cần dùng đến nó thật, sau khi Tô Cửu mở cửa căn phòng đi vào đó, Thẩm Kiểu cũng theo bước chân cô ấy tiến vào.
Căn phòng có người vệ sinh thường xuyên, cho nên bên trong cũng không bám bụi, trái lại chung quanh vô cùng sáng sủa, hai bên cũng được bày biện gọn gàng, căn phòng nhìn vào rất ngay ngắn và có trật tự.
Thế nhưng… mùi ầm mốc vương trong không khí lại tố cáo một sự thật đã thật lâu căn phòng này không có người dùng.
Cảm giác rất xa lạ…
Thẩm Kiều bước vào, bất ngờ nhìn thấy tấm poster thật lớn treo trên tường, sau đó cô sững người đứng yên.
Trên tấm poster in hình một người phụ nữ mặc quần dài màu thiên thanh, mái tóc đen mềm mại dài đến eo không trải qua bất kì sự tiếp xúc với sản phẩm làm đẹp thời hiện đại nào xõa nhẹ trên bờ vai, ống quần thiên thanh dài chấm đất khiến thân hình vốn đã mảnh mai của bà trong càng nhỏ bé, phía sau lưng bà là ánh trăng chiếu xuống mặt biển xanh thắm, ánh trăng chiếu xuống biển như rắc một tầng bột phấn bạc, đồng thời khiến các nét trên khuôn mặt bà càng sâu và rõ nét hơn.
Người phụ nữ ấy tử đang cười, thế nhưng nụ cười kia lại rất nhạt, đặc biệt là cặp mắt kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Giống hệt như biển rộng phía sau lưng bà, mặc dù đẹp nhưng lại vắng vẻ, như thể không có bất kì thứ cảm xúc nào.
Bất giác cô liền nghĩ đến lúc bản thân mỗi ngày tự nhìn vào tấm gương.
Cặp mắt kia…So với cô… Hình như…
“Đây là nơi ở của bà Hàn lúc còn tại thế.” Tô Cửu đột nhiên mở miệng nói rằng.
Nghe xong Thẩm Kiều sững người, sau đó cô cắn môi dưới của mình.
“Lúc nhìn bức ảnh đó có cảm giác như trong nháy mắt đó đã nhìn thấy chính ban thân mình hay không?” Tô Cửu đột nhiên cười nhẹ thành tiếng: “Nói thật nhé, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở sân bay, cô cũng mặc một chiếc váy xanh lam. Lúc còn sống bà Hàn thích nhất là màu xanh lam, cho nên hầu như tất cả quần áo của bà ấy đều là màu này, hơn nữa bà ấy cũng rất thích mặt biển mênh mông. Lúc đó tôi vẫn chưa được nhìn thấy ảnh chụp của bà Hàn, cho nên, tôi không biết vì sao khi nhìn thấy cô Thẩm sẽ có phản ứng như vậy. Mãi sau này…đến lúc tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, nhìn thấy bà Hàn, tôi mới nhận ra cô và bà Hàn hai người quá giống nhau.
Đặc biệt là ánh mắt của hai người, còn có khí chất, tất cả đều là chứng cứ trực tiếp nhất.”
Thẩm Kiều không tiếp lời cô ấy, từ trước đến giờ cô chưa từng gặp trực tiếp Hàn Thanh là do vẫn chưa có cơ hội.
Cho dù cô có đề nghị Hàn Tuyết U để cô mời anh của cô ta dùng bữa, cô ta cũng sẽ hốt hoảng tìm cớ với cô rằng Hàn Thanh công việc bận rộn.
Sau lại cũng do cơ duyên xảo hợp, cô lại có cơ hội cùng làm việc với Hàn Thanh.
Nghĩ lại thì…chắc hẳn Hàn Tuyết U đã nhìn thấy bức ảnh của bà Hàn nên đã biết cả rồi.
Đây là lí do mà cô ta vẫn luôn không muốn để cô gặp mặt Hàn Thanh nhỉ?
Trước đây có rất nhiều chuyện đều không nghĩ ra, nhưng khi mọi chuyện đã lộ rõ mười mươi, cô nghĩ kĩ càng lại mới phát hiện rất nhiều chuyện đều hợp lí.
Thật sự là suy nghĩ kín kế cùng cực, không ngờ Hàn Tuyết U vẫn luôn làm những việc mà cô không bao giờ ngờ tới, còn cô thì ngu ngốc bị che mắt biết bao lâu nay.
“Cô Thẩm, tôi biết cô rất khó để chấp nhận chuyện này. Nhưng thực tế mọi chuyện chính là như vậy, cô chính là người mà nhà họ Hàn vẫn luôn kiếm tìm. Những lời này tôi nói thay ông Hàn, sau…”
“Tôi có thể đi về trước không?”
Thẩm Kiều kiều đột nhiên mở miệng yêu cầu nói.
Tô Cửu sửng sốt.
“Thôi vậy, tôi có thể ngồi đây yên tĩnh suy nghĩ một lát được không?”
Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá nhiều, hiện tại trong óc cô rối bời như một cái ổ chim vậy, không thể bình tĩnh lại được. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy, vì sao lại đột nhiên thay đổi thành thế này…
Cô cần yên tĩnh một lát để tự sắp xếp lại tư duy của mình.
Tô Cửu tất nhiên thông cảm cho tâm trạng của cô, cô ấy gật đầu: “Đương nhiên, cô cứ ngồi đây nghỉ một lát nhé, tôi đi xuống tầng trước, tối nay khi ông Hàn đến tôi sẽ đưa anh ấy đến gặp cô Thẩm sau.”
“Cảm ơn cô.” Thẩm Kiều một một câu cám ơn, sau đó Tô Cửu nhanh chóng ra ngoài.