Đương nhiên cô biết đó là anh cam tâm tình nguyện.
Anh thỏa lòng, anh chấp nhận mọi chuyện dù chưa biết cô có đồng ý hay không.
“Cô Thẩm không cần nghĩ đến việc báo đáp. Tôi nghĩ, phó tổng giám đốc Dạ làm như vậy cũng không phải vì muốn cô Thẩm trả ơn cho anh ấy, nói ra thì… Phó tổng giám đốc Dạ là một người đàn ông ôn nhu, cô Thẩm đừng cảm thấy áp lực, anh ấy sẽ không ép buộc cô.”
Thẩm Kiều: “…”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Kiều gật đầu, im lặng, cũng không tìm đề tài khác nói chuyện cùng Diệp Tử.
Những gì cần nói, Diệp Tử đều đã nói rồi nên cô cũng không muốn tiếp tục quấy rầy Thầm Kiều.
Đợi một lúc thì y tá đến kiềm tra phòng, sau khi hoàn thành kiềm tra sức khỏe cho Thẩm Kiều, Diệp Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô thật là may mắn, mang thai mà đứng dưới mưa lâu như vậy, lại còn sốt cao, hơn nữa trước kia từng bị tai nạn xe cộ, may là đứa bé trong bụng cô vẫn khỏe mạnh, không bị thương chỗ nào. Mạng đứa trẻ này cũng thật lớn.”
“Bệnh viện chúng tôi ai cũng lo lắng cho trường hợp của cô nhưng hiện tại, xem ra mọi thứ cũng không tệ lãm, cô phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt để nhanh chóng hồi phục lại sức khỏe đấy, đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ thả lỏng, thoải mái ra.”
“Cảm ơn.” sắc mặt Thẩm Kiều tái nhợt, cô thều thào nhìn người y tá nói câu cảm ơn, Thầm Kiều suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Cô cho tôi hỏi một chút, anh ấy bây giờ thế nào rồi?”
Bác sĩ hơi sững sờ một chút, một lúc sau mới biết người cô ám chỉ là ai, trầm tĩnh đáp: “Tình huống của cậu ta nghiêm trọng hơn so với cô. Ra chương nhanh nhất tại — trumtruye n.co m —
Miệng vềt thương vừa rộng vừa sâu, hơn nữa lại mắc mưa, vào đến bệnh viện cũng không cho chúng tôi xử lý mà một mực đợi cô an toàn mới yên tâm nghỉ ngơi. Cũng vì thế, cậu ta bị sốt rất cao.”
Nghe xong những câu này, sắc mặt Thẩm Kiều càng thêm tái nhợt, “Vậy anh ấy……”
“Mọi chuyện hiện tại đã ồn rồi, cô yên tâm. Thật ra chủ yếu là do bình thường cậu ấy biết cách chăm sóc cơ thể nên sức khỏe rất tốt, hơn nữa cậu ấy có ý chí kiên cường, tôi tin cậu ấy sẽ nhanh chóng bình phục lại.
Thâm Kiều lúc này thoáng yên tâm, sau đó cô lại nghĩ đến Dạ Mạc Thâm.
Đã qua một đêm, không biết anh bên kia như thế nào rồi, có còn giận cô nữa không, có còn nhớ đến cô nữa không?
Nhưng giờ Dạ Lẫm Hàn còn chưa tỉnh lại, Thầm Kiều cũng không dám rời đi, cô chỉ có thể quần quanh nằm trên giường bệnh mà đợi.
Giữa trưa, Diệp Tử nhờ mẹ cô ấy nấu cháo trắng và làm đồ ăn sáng đem đến bệnh viện, mẹ của Diệp Tử là một người phụ nữ nhân hậu, bà nhìn thấy Thẩm Kiều xanh xao, gầy gò như vậy liền đau xót, không ngớt lời dặn dò cô cách chăm sóc cơ thề.
Diệp Tử nhịn không được nói: “Mẹ, con chỉ nhờ mẹ đem cháo đưa cho cô ấy, mẹ đừng nói nhiều quá kẻo phiền đến người ta.”
Mẹ Diệp Tử cười tủm tỉm nói: “Cô đừng trách tôi, cô xem con bé này xấp xỉ tuổi cô mà chằng khôn khéo gì cả, nói chuyện thật khiến người khác đau lòng.”
Thẩm Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng hạnh phúc mở lời: “Không sao ạ, cháo dì nấu thật ngon, con cảm ơn dì.”
Bà làm cô nhớ đến mẹ mình. Từ nhỏ, mẹ cô dành hết mọi sự quan tâm cho Thẩm Nguyệt, luôn lắng lo, đề ý đên Thâm Nguyệt, lúc đó cô còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, còn hay so sánh hai người, luôn cảm thấy mẹ thương yêu Thâm Nguyệt hơn cô, cưng chiều Thầm Nguyệt hơn cô.
Sau này lớn lên mới nghĩ lại, dù sao Thẩm Nguyệt cũng là em gái cô, hai chị em cô đều là con ruột của mẹ, không có người mẹ nào lại không thương con mình cả. Nhưng Thẩm Nguyệt là em cho nên được cưng chiều hơn cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Kiều vẫn luôn lấy tư tưởng này đánh lạc hướng suy nghĩ tiêu cực của chính mình, đến cuối cùng cô hình thành thói quen đối tốt với Thẩm Nguyệt, loại tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ trong đầu cô từ khi cô còn nhỏ Cho đến khi….. mẹ bảo cô thay thế Thẩm Nguyệt gả đến nhà họ Dạ.
Bẵng đi một quãng thời gian, mẹ cô đem tất cả tài sản để lại cho Thầm Nguyệt, sau đó tìm Dạ Lẫm Hàn lấy thương con mình cả. Nhưng Thẩm Nguyệt là em cho nên được cưng chiều hơn cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Kiều vẫn luôn lấy tư tưởng này đánh lạc hướng suy nghĩ tiêu cực của chính mình, đến cuối cùng cô hình thành thói quen đối tốt với Thẩm Nguyệt, loại tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ trong đầu cô từ khi cô còn nhỏ.
Cho đến khi….. mẹ bảo cô thay thế Thẩm Nguyệt gả đến nhà họ Dạ.
Bẵng đi một quãng thời gian, mẹ cô đem tất cả tài sản để lại cho Thầm Nguyệt, sau đó tìm Dạ Lẫm Hàn lấy lời gì rồi không?“ Mẹ Diệp Tử thấy biểu cảm của cô không đúng lắm, hỏi một câu, có chút tự trách: “Thật ngại quá, tôi là người ruột để ngoài da, nói chuyện không suy nghĩ, thôi tôi xếp đồ đi đây. Có gì thì cô tha thứ cho bà già này. Ai da tôi xin lỗi cô.”
Thâm Kiều nhanh chóng lấy lại tỉnh thân, lên tiếng giải thích: “Dì ơi dì hiểu lầm rồi, con nhìn dì nhớ đến mẹ con, cho nên.. Con nhớ lại chuyện cũ, ngại quá, con làm dì hiều lan lâm.
“Ra là như vậy, tôi còn tưởng tôi nói gì không phải làm cô chán ghét tôi nữa.”
Diệp Tử bất đắc dĩ mở miệng: “Mẹ, mẹ ít nói lại thì tốt hơn, mẹ mau về đi, phó tổng giám đốc của con còn phải nghỉ ngơi, mẹ lớn giọng như thế sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”
Nghe vậy, mẹ Diệp Tử nhìn thoáng qua Dạ Lâm Hàn mới ý thức được giọng mình có chút lớn, che miệng lại: “Tôi! Tôi về trước!”
Diệp Tử vây tay nói với theo “Mẹ về nhanh đi, ba đang ở nhà sốt ruột đợi mẹ về chăm nha.”
Trước khi mẹ Diệp Tử ra khỏi phòng bệnh, bà còn phất tay chào Thẩm Kiều, cô cũng nhìn bà phất tay rồi nhìn theo bà rời đi!
Diệp Tử bất đắc dĩ thở dài: “Thật xin lỗi, tính của mẹ tôi như vậy, làm phiền đến cô rồi.”
“Không sao, dì ấy thật tốt, hai người bình thường nhất định rất vui vẻ.”
Diệp Tử nhớ lại chuyện cũ, gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tôi không phải là người tính toán khó lường, hơn nữa bà đối xử với ai cũng rất nhiệt tình, ba tôi có đôi khi rất khó xử bởi vì bà nhiệt tình quá mức làm người khác cảm thấy xấu hổ, nhưng bà ấy lại không cảm nhận được.”
Nói xong, Diệp Tử nhịn không được cười. Thẩm Kiều nhìn nụ cười chân thành của cô ấy, trong lòng tràn đây hâm mộ, cô cũng muốn có một gia đình hoà thuận vui vẻ như vậy.
Thật ra cô cũng không ôm hy vọng quá lớn, đôi khi cô suy nghĩ, mình đã gả ra ngoài, cô chỉ mong muốn như bao người khác khi cô về nhà mẹ đẻ có người ra hỏi thăm cô, ôm cô.
Nhưng… Mọi thứ… Đều không “Mau húp cháo đi kẻo lạnh.”
Diệp Tử thấy cô lâm vào trầm tư vì thế thúc giục để tránh cô suy nghĩ miên man quá nhiều.
Thẩm Kiểu phục hồi lại tỉnh thần, gật đầu.
Sau khi hai người cơm nước xong, Diệp Tử ngồi nói chuyện với cô trong chốc lát thì Dạ Lẫm Hàn tỉnh lại, Thẩm Kiều mơ màng sắp ngủ, nghe được tiêng động nhanh chóng nhìn qua Dạ Lâm Hàn.
“Phó tông giám đôồc Dạ, anh tỉnh rồi.” Diệp Tử ân cần hỏi han sau đó cơm bưng nước rót cho anh.
Dạ Lẫm Hàn không quan tâm, anh nhìn sang Thẩm Kiều.