*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Kiều sửng sốt một chút, sau đó cô kinh ngạc nhìn cô ấy.
"Chu Vân..."
"Bị bỏng?" Dạ Mạc Thâm cau mày nhìn ngón tay của Thẩm Kiều, thì thấy trên năm ngón tay nhỏ xinh của cô đỏ thẫm, vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm thay đổi, anh đi lên nắm cổ tay cô kéo cô về phía phòng tắm để rửa nước lạnh, anh vừa đi vừa lạnh lùng vừa mắng: "Đi lấy kem trị bỏng đến đây."
Chu Vân sững sờ một chút rồi vội vàng chạy đi lấy kem trị bỏng.
Thẩm Kiều ngơ ngác để cho Dạ Mạc Thâm nắm tay cô rửa vào nước lạnh, nước lạnh xả xuống ngón tay làm cho cô cảm thấy tay mình đỡ giật hơn rất nhiều, nhưng cô nhìn về phía vòi nước đang chảy kia dần dần hiện thành dòng màu đỏ tươi đang chảy.
Khuôn mặt cô hoảng sợ đến tái nhợt, cô hét lên một tiếng muốn rút tay lại.
Dạ Mạc Thâm cũng giật mình vì tiếng hét đột ngột của cô, nhưng anh rất nhanh đã bình tĩnh lại, anh cau mày trầm giọng hỏi cô: "Là anh làm em đau? bây giờ anh sẽ vặn nước nhỏ lại?"
Giọng nói nam trầm thấp vang lên bên cạnh tai cô, hơi thở mát lạnh của anh bao bọc cô, Thẩm Kiều từ từ tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh.
Đôi mắt của anh tối đen như mực, Thẩm Kiều kịp thời phản ứng rồi đột nhiên cô giang tay ra ôm Dạ Mạc Thâm.
Tuy rằng được cô ôm anh rất vui, nhưng anh nhìn thấy hôm nay Thẩm Kiều không giống ngày thường nên anh phải phải suy nghĩ cẩn thận hơn xem cô có xảy ra chuyện gì không, bàn tay của Dạ mạc Thâm nằm bả vai cô: "Hôm nay em xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có chuyện gì." Thẩm Kiều tựa cằm vào vai anh rồi lắc đầu nói: "Chẳng qua hôm nay em...tay em đau quá."
Nghe thấy cô nói vậy, Dạ Mạc Thâm cau mày nói: "Chu Vân làm việc không cẩn thận, làm tay em bị bỏng to như vậy, ngày mai anh sẽ thay người khác đến bên cạnh em."
"Đừng, anh đừng thay người." Cô nghe Dạ mạc Thâm muốn đổi Chu Vân thành người khác thì Thẩm kiều vội vàng nói chuyện thay cho cô ấy "Chuyện này không phải do cô ấy, lúc đầu bát canh để trên bàn, em cầm lên không chắc nên nó mới đổ, cô ấy không liên quan đến việc này."
"Em nói thật?"
Thẩm Kiều dùng sức gật đầu, Chu Vân thông minh nhanh nhẹn hơn cô suy nghĩ rất nhiều, mặc dù cô ấy nói cô ấy biết chuyện đó, nhưng vừa rồi khi Dạ Mạc Thâm hỏi cô ấy vẫn che dấu cho cô, làm cho Dạ mạc Thâm do cô ấy làm đổ bát canh nen sắc mặt của cô với tái nhợt như vậy.
Một cô gái thông minh như vậy, còn rất chăm chỉ nữa, nếu như đang yên đang lành đổi cô ấy đi thì oan ức cô ấy quá?
"Được rồi, nếu em thích cô ấy như vậy thì để cô ấy chăm sóc em, anh sẽ tăng lương cho cô ấy!"
"Cám ơn anh."
Rát nhanh Chu Vân đã cầm kem trị bỏng đến rồi bôi thuốc cho cô xong mới đi ra ngoài.
Thẩm Kiều không có suy nghĩ nói chuyện khác với Dạ Mạc Thâm, cô sợ nếu cô nói nhiều thì anh sẽ phát hiện ra sơ hở, cho nên cô dùng lý do mình hơi mệt muốn nghỉ ngơi, Dạ Mạc Thâm cũng thấy sắc mặt cô tái nhợt nên không giữ cô ở lại nữa.
Cả đêm này Thẩm Kiều không ngủ được, đến gần sáng cô mới trằn trọc ngủ được một tí thì cô nằm mơ thấy xung quanh cô toàn là máu tươi với hình ảnh Hàn Tuyết U nằm trong vũng máu đưa tay về phía cô và gọi tên cô.
"Kiều...mình không muốn sống nữa, cậu để yên cho mình chết đi."
Ngay sau đó một hình ảnh khác lại hiện lên, Hàn tuyết U và Dạ Mạc Thâm thân mật ôm nhau, hai người yêu nhau mặn nồng ôm nhau thắm thiết.
Rồi một khung cảnh khác hiện lên tiếp, Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nhíu mày nhìn cô: "Cô là loại đàn bà quê mùa, cô không xứng làm người yêu của Dạ Mạc Thâm tôi đâu? Tôi nói tôi thích cô, chẳng qua là muốn trêu đùa cô thôi, chẳng lẽ cô thất ự nghĩ tôi sẽ thích người đàn bà như cô? Đúng là mơ mộng!"
"Thẩm Kiều, cô vẫn chưa hiểu ra à? Cô...đã là một đôi giày rách thì sẽ không có người đàn ông nào thật sự thích cô đâu... Ha ha ha!"
Tiếng cười quái dị của hai người xuyên thấu tại cô, nó làm giấc mơ của Thẩm Kiều trở lên đáng sợ, Thẩm Kiều toát mồ hôi hột cô cố gắng tỉnh lại để rời khỏi giấc mơ này, cô cố gắng trốn hai người trong giấc mơ kia hy vọng bọn họ đừng tìm cô nhưng bọn họ giống như ma vậy, cô cứ đi đến đâu thì hai người đó cũng đi đến đấy.
"A!"
Thẩm Kiều hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Đập vào mắt cô là ánh mắt trời chiếu rọi và biển xanh rực rỡ.
Bay giờ...trời đã sáng rồi.
Dạ Mạc Thâm đã đi từ lâu, cơ thể Thẩm Kiều ướt đẫm mồ hôi, Thẩm Kiều cầm ddienj thoại lên nhìn một cái thì mới biết bây giờ đã hơn tám giờ sáng rồi.
Không biết bây giờ Tuyết U đã tỉnh chưa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều xoay người đi xuống giường vào phòng trong tắm rửa, vết bỏng trên ngón tay không nghiêm trọng lắm, hơn nữa tối qua vết thương đã được bồi thuốc nên qua một đêm thì vết thương sắp khỏi rồi.
Cô thay quần áo xong cầm điện thoại lên rồi đi ra cửa, cô định đi đến "Mợ hai, mợ định đi ra ngoài à? Hôm nay em đi với mợ được không?"
Chu Vân chạy đến hỏi Thẩm Kiều.
Lúc đầu Thẩm Kiều định từ chối, nhưng cô suy nghĩ một lúc thì quyết định gật đầu: "Vậy cô đi với tôi."
"vâng ạ." Chu Vân thấy cô đồng ý thì vui vẻ chạy đi chuẩn bị đồ đạc, sau đó di ra cửa với Thẩm Kiều, lần này vẫn là chú Kim làm tài xế.
Chú Kim rất hiểu ý lái xe đến luôn bệnh viện ngày hôm qua, sau đó đi cùng Thẩm Kiều và Chu Vân đến phòng bệnh đặc biệt.
Ở hành lang Thẩm Kiều tình cờ gặp mặt Tô Cửu, Tổ Cửu nhìn thấy cô thì đi đến chào hỏi.
"Tôi đã sớm đoán được hôm nay nhất định cô Thẩm sẽ đến đây, nhưng tôi không ngờ cô lại đến đây sớm như vậy."
"Thư ký Tô còn đến sớm hơn, tôi đến trễ rồi, Tuyết U..."
"Cô Tuyết U tỉnh rồi." Tô Cửu cười khẽ, nhỏ nhẹ nói: "Cô Thẩm, bây giờ tôi dẫn cô đi đến phòng bệnh của cô Tuyết U cho."
Biết được tin Hàn tuyết U đã tỉnh, Thẩm Kieuf cảm thấy tim cô đập nhanh một cái: "Cô ta tỉnh rồi?"
"Đúng vậy cô Thẩm, cô đi với tôi là biết ngay." Tô Cửu xoay người, Thẩm Kieuf sững sờ một chút rồi vội vàng đi theo cô ta.