tâm phi Thẩm Kiều không quên được những lời Mạc Thâm nói với cô vào đêm hôm đó.
Buổi sáng cô là trợ lý của anh, khi đêm đến cô cũng không phải là vợ của anh.
Những thứ này Thẩm Kiều cô vô cũng rõ ràng.
Cuộc hôn nhân này vốn là vì lợi ích nên mới tiến hành.
“Trợ lý” Chị Tinh cắn răng gọi cô nửa ngày, sau đó thở dài, “Em nói là trợ lý thì là trợ lý vậy, thay đồ đi rồi () ngồi xuống đây nhé.” Thẩm Kiều đi đến, Chị Tinh cũng bắt đầu làm kiểu tóc mới cho cô.
“Có muốn làm tóc đẹp hơn không.” “Đương nhiên là muốn rồi, chị như vậy thì em không muốn làm cũng không được.” Tốc độ của chị Tinh rất nhanh, đầu tiên sẽ đánh giá tóc của cô một chút sau đó tùy tiện cắt hai lọn tóc mái cho cô.
Tóc của Thẩm Kiều rất mượt, sợi tóc mềm mại.
Chị Tinh cắt hai lọn tóc mái sát hai gò má, khiến cho kiểu tóc hợp với khuôn mặt của cô.
Sau đó điều chỉnh lại phần đuôi Ý) tóc, uốn lọn lăn tăn như sóng biển sóng sánh trên mặt nước.
Tiếp đó tiến hành trang điểm và phối phục sức.
“Hoàn thành.” Thẩm Kiều gật gù như đang say ngủ.
Chị Tinh đột nhiên búng ngón tay trước mặt cô tạo ra âm thanh ‘tách’, khiến Thẩm Kiều trong thoáng chốc giật mình nhanh mở mắt ra.
Trước gương là một cô gái với làn da trắng hồng rạng rỡ, mái tóc dài quyến rũ, đôi môi nhỏ anh đào.
Thẩm Kiều bị người trong gương làm cho hoảng sợ.
“Thế nào? Có phải bản thân đẹp (} đến nổi dọa luôn chính mình không.” Chị Tinh một tay đặt trên bàn, cười như không cười nói.
Thẩm Kiều ngơ ngẩn nghiêng về phía trước nhìn mình trong gương có chút thất thần.
Người này là cô à? Không thể tin nổi.
Bản thân cô có thể xinh đẹp tới vậy à.
“Không phải nghi ngờ, mỹ nhân xinh đẹp này chính là em đấy.
Gương mặt ưa nhìn, làn da rất đẹp.
Chẳng qua bình thường không hay trang điểm, cũng không để ý chăm sóc khiến da hơi bị khô.
Cho nên em phải dùng chai xịt này, khi phun lên da một chút sẽ cảm nhận được làn da Cõ vợ đánh tráo} mềm mại.
Còn nữa, bình thường nên mua mặt nạ về đắp thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Được chị Tỉnh chỉ dạy tận tình như vậy, khiến Thẩm Kiều có chút ngơ ngác gật đầu, lắp bắp, “À, vâng.” “Rất đẹp nhé, Mạc Thâm nhất định sẽ rất thích cho coi.”
Lần đầu tiên có người khen cô, cô cũng không biết nên trả lời sao cho phải nữa.
Vừa hay bên ngoài có vệ sĩ thúc giục, chị Tỉnh lập tức kéo cô ra ngoài.
Khi Tiêu Túc nhìn cô nhìn đến nỗi ngây người, tắc lưỡi nửa ngày mới nói, “Cậu Dạ cũng đã tỉnh rồi! Cô ( Thẩm, chúng ta nhanh đi thôi.”
“Được”, Nghe được Dạ Mạc Thâm tỉnh, Thầm Kiều theo bản năng mà có chút khẩn trương.
Chị Tỉnh cùng cô bước ra bên ngoài, cửa xe mở ra.
Dạ Mạc Thâm đang ngồi bên trong, máy tính bảng trước mặt sáng rực lên, ngón tay thon dài của anh đang lướt trên bàn phím, trên tai anh đeo tai nghe, môi mỏng đôi lúc sẽ mím lại.
Tựa như rất nghiêm túc với công việc.
“Cậu Dạ, đã xong hết rồi.” Tiêu Túc thấp giọng nói.
Dạ Mạc Thâm cũng không để ý cậu, vẫn tiếp tục công việc.
Hình như (}’ đang bàn chuyện với người đầu dây phía bên kia, sau khi kết thúc hết mọi việc mới tắt máy tính bảng đi, ánh mắt tỏa ra hàn khí nhìn về phía mọi người.
Lúc đầu, anh chỉ thoáng nhìn qua, nhưng khi tâm mắt rơi xuống người Thẩm Kiều.
Dưới đáy mắt anh hiện ra một tia kinh diễm, lại rất nhanh chóng giấu đi, không để người khác phát hiện.
Nhưng chị Tỉnh rất tinh mắt, vừa nhìn là có thề đoán ra ngay, cô ôm bả vai Thẩm Kiều, “Thế nào? Có phải rất đẹp không?” Nghe được lời này, Thâm Kiều lo {} lắng cắn môi dưới.
Môi của cô là màu nhạt nên Tinh tỷ đã chọn màu nâu sắc cổ điển.
Dung nhan mỹ lệ của cô hiện tại đúng như câu “hồng nhuận như hoa đào, ngọt ngào như tưới mật”
Đôi môi hồng thuận kia bị cô cắn đến đỏ ửng nhìn vào rất có tư sắc ma mị, trong ánh mắt của Dạ Mạc Thâm toàn là hình bóng mị lực của cô.
Thâm Kiều đúng là xinh đẹp hơn rất nhiều so với trước kia, trang phục lộng lẫy bó sát eo cô càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp mỹ lệ.
Hơn nữa, cô thằng người ưỡn ngực, đôi cánh tay hơi cong để trước (} bụng, đôi chân thon thả mang giày cao gót.
Rất có khí chất của phụ nữ dịu dàng, nhưng rốt cuộc vẫn còn thiếu cái gì đó.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lướt nhẹ qua cánh môi anh đào của cô nhìn trông chốc lát rồi nhanh chóng dời đi chỗ khác.
Cuối cùng Dạ Mạc Thâm biết cô thiếu thứ gì rồi.
Khí thế! Khi ánh mắt cô nhìn đến anh thì đáy lòng lại dâng lên sự sợ hãi vô hình.
Tựa như con mèo bị vứt bỏ ở lề đường, kiếm mấy ngày cũng không thấy đường về.
Con mèo nhỏ này cũng không tìm thấy chủ nhân nó br> (} đâu, con đường phía trước của mèo nhỏ vô cùng âm u, làm sao theo cậu tới buồi yến tiệc được chứ.
Nghĩ đến điểm này, môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ động, cười có chút trào phúng.
“Miễn cưỡng cũng được.” Khi Thầm Kiều nhìn bản thân biến thành thế này, đáy lòng vô cùng kinh diễm.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng Mạc Thâm lại đưa ra đánh giá như vậy.
[| 0)Ú chính là như vậy.
“Mắt của chị Tỉnh không được rồi, cô ấy không hợp với kiều ăn mặc br>) này”.
Dạ Mạc Thâm đả kích Thâm Kiều, lại quay sang đả kích chị Tinh.
Tinh tỷ có chút sửng sốt nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, “Không thích hợp, điều này sao có thể chứ? Em ấy….” “Thời gian của tôi không dư để nghe các người giải thích, mau lên Xe.”, nói xong, Dạ Mạc Thâm thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Anh biến bản thân thành một quân vương sắc lạnh, chuyện gì cũng không đề vào mắt.
Dáng vẻ này của anh khiến cho Thẩm Kiều tức giận, người khác dốc sức tỉ mỉ chuẩn bị.
Anh dựa vào cái (} gì mà nói thế chứ, khen một câu bộ khó lắm à.
Ánh mắt lo sợ của Thâm Kiều bỗng nhiên biến mất, nắm đấm không tự chủ xiết chặt sau đó lại cắn môi dưới của mình.
Căm giận nhìn Dạ Mạc Thâm.
Chị Tinh liếc mắt nhìn Thâm Kiều một cái, phát hiện đôi mắt sáng trong của cô hiện lên tia căm phẫn.
Nhưng chỉ có cỗ tức giận này mới khiến tâm tình của cô tốt hơn một chút.
Theo chị Tỉnh cảm nhận, ánh mắt đó đúng là đẹp như ngọc lấp lánh.
Chị Tỉnh nhìn cô, lại nhìn Mạc (): Thâm, rồi nghĩ đến chuyện gì đó bỗng cười rộ lên.
Cô tại sao lại ngốc như vậy chứ, cái tên Dạ Mạc Thâm hay 0, cũng không phải là một nhân vật đơn giản gì.
Nhận ra điều này, chị Tinh võ bả vai của Thâm Kiều, “Được rồi, em nhanh lên xe di.”
“Tinh tỷ, em đi trước đây, hôm nay vô cùng cảm ơn chị.”
Trước khi đi, Thẩm Kiều nói lời cảm ơn với chị Tỉnh, sau đó mang vẻ mặt không cam chịu bước vào xe.
Cửa xe vừa đóng, Thâm Kiều ngồi kế bên anh, mùi hương trên người cô lập tức tỏa ra tứ phía trong xe.
() Hương thơm này cũng len lỏi vào hơi thở của Dạ Mạc Thâm.
Mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ hòa cùng mùi hương trên cơ thể cô, hai vị hòa nhau lại biến thành tư vị khác.
Hương vị này nhàn nhạt nhưng lại thấm vào lòng người.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày.
Anh không thích mùi hương trên người phụ nữ đặc biệt là mùi nước hoa nồng đậm.
Nhưng mùi hương trên người Thẩm Kiều lại khiến anh cảm thấy thoải mái, tỉnh thần đột nhiên trấn định.
Chết tiệt, cô gái này ….
“Mùi hương trên người sao lại () thế này.” Anh lạnh giọng chất vấn.
Thẩm Kiều nhanh chóng lấy lại tỉnh thần, chỉ vào bản thân cô, “Đang hỏi tôi à.” “Trong đây chẳng lẽ còn ai khác sao?” Giọng nói có phần lạnh lẽo.
Thẩm Kiều, “..” Tài xế và Tiêu Túc ở phía trước, Tuy cảm nhận tồn tại của họ rất thấp, nhưng cũng miễn cưỡng tính vào đi.
Cậu Dạ, chúng tôi cũng được tính mà đúng không.
“Chuyện đó, chị Tỉnh nói nước () hoa này là do chị ấy mới vừa nghiên cứu, cảm thấy thích hợp với tôi cho nên mới….mang tặng”
Nói xong, Thâm Kiều còn mang lọ nước hoa đưa cho Dạ Mạc Thâm xem, bỗng chốc đã quên di lời nói của Dạ Mạc Thâm nói với cô khi nảy.
Dạ Mạc Thâm nhìn thấy lọ nước hoa kia, bên trong lọ chính là màu nước hồng nhàn nhạt.
Thẩm Kiều sợ anh nhìn không rõ ràng nên nghiêng người về phía trước, cổ áo hơi mở lộ ra phần da thịt trắng nõn.