Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 279: Tôi thật sự không muốn sống nữa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Tuyết U tự vẫn.

Lần đầu tiên đối mặt với tình huống bất ngờ, không có chút phòng bị nào này, Thẩm Kiều gần như ngất đi khi nhìn thấy vũng máu đỏ tươi loang lổ trong phòng tắm, nhưng cô biết mình không thể ngất đi vào lúc này.

Nếu cô ngất đi, ai sẽ cứu Hàn Tuyết U? Chính vì vậy cô chỉ có thể nén lại nỗi sợ hãi, bảo chú Kim bế Hàn Tuyết U ra khỏi bồn tắm lớn, lúc này Thẩm Kiều đã sợ đến mức môi tái nhợt đi. Chú Kim dùng lực bế Hàn Tuyết U ra ghế sô pha.

Thẩm Kiều liền chạy đến nắm chặt cổ tay cô ta để ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra.

"Không được, không ngăn được. Chú Kim...... Cháu sợ không đợi được đến lúc xe cứu thương đến." Giọng nói của Thẩm Kiều trở lên run rẩy, một ý nghĩ lóe ra, sau đó cô kiên định nói: "Chú Kim, cháu chỉ sợ làm phiền chú nhưng có thể giúp cháu bế cậu ấy ra xe được không, chúng ta trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện.

Chú Kim dù sao cũng là đàn ông, hơn nữa cũng đã trải qua nhiều chuyện, lúc đầu khi thấy cảnh tượng đó có chút sợ hãi, nhưng hiện tại cũng trở lên tỉnh táo.

Ông ta gật đầu, trực tiếp bế Hàn Tuyết U: "Tôi bế cô ấy xuống lầu."

"Được." Thẩm Kiều bước nhanh theo phía sau, tiện tay cầm lấy di động mở bản đồ hướng dẫn tìm bệnh viện gần nhất.

Sau khi tìm được, cô lại nghĩ đến điều gì đó, liền gửi tin nhắn wechat cho anh trai của Hàn Tuyết U, để anh ta mau chóng đến bệnh viện.

Khi xuống đại sảnh, mọi người ở trong khách sạn đều sợ hãi khi thấy bọn họ bế theo một cô gái, mà toàn thân cô ta đều là máu, ai cũng muốn sẽ tiến lên xem tình hình nhưng lại bị Thẩm Kiều quát một tiếng khiến họ lùi lại: "Đi lên tầng khóa phòng của vị khách này lại."

"Vâng, vâng, vâng!" Người đó vốn dĩ không biết cô nói phòng nào, bọn họ vội kiểm tra giám sát an ninh sau đó rời đi.

Sau khi lên xe, Thẩm Kiều liên tục giữ chặt tay Hàn Tuyết U, Chú Kim dựa theo sự chỉ dẫn của cô để chở Hàn Tuyết U đến bệnh viện gần nhất, bệnh viện gần nhất cũng phải mất mười phút, trong lòng Thẩm Kiều nóng như lửa đốt, không thể giữ được sự bình tĩnh.

Hiện tại, tâm trạng của cô như kiến bò trong chảo nóng.

"Kiều Kiều....." Giọng nói yếu ớt

từ bên cạnh vang lên, Thẩm Kiều cúi đầu nhìn Hàn Tuyết U sắc mặt tái nhợt đang mở mắt nhìn cô.

Cô nhìn thấy dáng vẻ này của Hàn Tuyết U, trong lòng đau đớn như muốn chết đi, hốc mắt liền đỏ lên, cô cắn chặt môi dưới nói: "Cậu đừng nói chuyện, rất nhanh thôi sẽ tới bệnh viện."

Không... Không cần......" Hàn Tuyết U lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, bất lực nói: " Đừng cứu mình, mình....Mình không muốn sống nữa."

"Cậu đừng ngốc như vậy!" Thẩm Kiều khẽ trách cô ta một câu, nghiến răng nghiến lợi nói: " Hiện giờ cậu hãy nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, chúng ta còn vài phút nữa là đến bệnh viện, bác sĩ nhất định sẽ cứu cậu, cậu nhất định phải sống sót."

"Kiều Kiều... Hàn Tuyết U rơi nước mắt, khẽ gọi tên cô.

Thẩm Kiều không dám nhìn cô ta, nước mắt lăn dài, cô quay đầu về hướng khác không để Hàn Tuyết U nhìn thấy cô khóc, giọng nói khàn đặc: "Cho dù cậu có chết, cũng không được phép chết trước mặt mình."

"Thực sự xin lỗi." Hàn Tuyết U nói trong mơ hồ, sau đó liền ngất đi.

"Tuyết U! Tuyết U!" Thẩm Kiều thấy Hàn Tuyết U hôn mê, sắc mặt liền tái nhợt đi: " Chú Kim, phiền chú lái xe nhanh lên! Cháu sợ không được.... hu hu......."

Còn chưa nói xong, Thẩm Kiều đã khóc thành tiếng.

Cô ôm Hàn Tuyết U, tay vẫn luôn ấn vào huyệt, không cho máu chảy ra, cô sợ, thật sự rất sợ.

Bốn phía dường như biến thành căn phòng nhỏ âm u trước đây, tối tăm và sâu thẳm, nhìn cũng không thấy năm ngón tay, mà chỉ có mỗi mình cô ngồi ngây ngốc ở đó, bóng tối bao phủ xuống khuôn mặt, như muốn bao trọn lấy toàn thân cô.

"Không, không cần....." Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới, trong miệng xuất hiện mùi máu tanh, sự đau đớn khiến cô tỉnh táo lại.

Cô không thể ngã xuống!

Không thể

Cô ngã xuống, Hàn Tuyết U sẽ không được ai cứu.

"Chú Kim, nhanh lên!"

Thẩm Kiều lại thúc dục.

Cuối cùng xe cũng tới bệnh viện, bác sĩ cùng hộ lý đã đứng đợi sẵn ở trước cửa bệnh viện, thấy toàn thân Hàn Tuyết U toàn máu, bọn họ liền bế cô ta lên cáng đẩy vào trong.

"Mau! Có người cần cấp cứu, lập tức cấp cứu ngay!"

Thẩm Kiều chạy theo phía sau cảng, bởi vì cô đã ôm Hàn Tuyết U nên máu trên người cô so với cô ấy cũng không ít hơn, thoạt nhìn liền thấy bộ dáng của hai người bọn họ đều rất đáng SỢ.

"Bác sĩ, cậu ấy sao rồi? Có phải cậu ấy mất quá nhiều máu không?" Mắt Thẩm Kiều đoe hoe, giọng nói run rẩy hỏi.

Bác sĩ vừa sơ cứu cho Hàn Tuyết U vừa nói: "Cô là người nhà của bệnh nhân? Đừng lo lắng, cô ấy sẽ được đưa vào phòng cấp cứu, trước mắt cô đi rửa sạch vết máu trên người mình đi hãng, máu nhiều quá trông rất mất vệ sinh."

Chú Kim cũng chạy theo cô, Hàn Tuyết U đã được đưa vào phòng cấp cứu, Thẩm Kiều muốn theo vào lại bị chặn lại ngoài cửa, đứng bên ngoài cô sốt ruột đi đi lại lại.

Cạch!

Sau khi cánh cổng phòng cấp cứu đóng lại, Thẩm Kiều cảm thấy cả người đều căng thẳng, cô cắn chặt môi dưới, tim như bị treo ngược lên cao.

Chú Kim đứng ở đó một lúc, thấy cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, bộ dáng nhìn thật sự dọa người.

Ông bước tới và nói "Cô gái trẻ, bên kia có ghế ngồi, cháu ra đó ngồi một lát đi?"

Thẩm Kiều dường như không nghe thấy những lời này, cứ đứng mãi ở chỗ đó.

Chú Kim khuyên hai câu, thấy cô vẫn không có phản ứng. Chú Kim cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy đến một khóc khuất, im lặng của

chapter content



chapter content



chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv