Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 239: Giao hẹn



Nếu như không phải hôm qua cô nhìn thấy đôi bông tai hồng nhạt trong túi áo Dạ Mạc Thâm, có lẽ Thẩm Kiều sẽ tò mò xem là ai mua, nhưng mà… cô vốn đã biết đôi bông tai đó ở chỗ của Dạ Mạc Thâm.

Lúc này nghe Tịnh Nhan hỏi, cô có tật giật mình bỗng đỏ mặt.

“Cậu đoán nhanh đi!” Tịnh Nhan nghĩ rằng cô không biết, còn hối cô, muốn cô phải đoán.

Thẩm Kiều không đoán, cụp mắt, nói lí nhí: “Làm sai mình biết là ai”

“Ha ha ha, vậy cậu có muốn biết là ai không?” Tịnh Nhan cười hê ha tiến tới trước mặt cô hỏi.

Thẩm Kiệu: “……” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tiến sát tới trước mặt mình, hai cái mũi gần chạm vào nhau, cô nhanh chóng né tránh lắc đầu: “Mình không muốn biết, cậu khỏi nói.”

Tịnh Nhan: “…… Chả hiểu kiểu gì, tại sao cậu không muốn biết chứ?

Hay là…” Tịnh Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ cậu nhận được rồi?”

“Không có nhận!” Thẩm Kiều đáp trả rất nhanh, thật ra cô cũng không chắc Dạ Mạc Thâm mua đôi bông tai đó có phải để tặng cô hay không.

Nhưng trong đầu luôn có một suy đoán, nói cho cô biết đó là sự thật.

Dù sao đó quả thật là đôi bông tai cô nhìn trúng, nếu Dạ Mạc Thâm không phải mua tặng cô vậy vì sao lại mua đúng cái đó, hơn nữa cũng không có nói với cô?

Sau khi phủ nhận mọi chuyện, Thẩm Kiều mới biết được mình đã để lộ, cô cắn môi ngượng nghịu nhìn Tịnh Nhan, Tịnh Nhan nắm lấy vai cô: “Hóa ra cậu biết rồi, mình còn đang định kể cái bất ngờ này cho cậu nghe.”

Thẩm Kiều đỏ mặt, gật đầu.

“Mình chỉ vô tình phát hiện thôi, nhưng mà… Không dám khẳng định đôi bông tai kia có phải để tặng mình hay không.”

“Cái gì? Ảnh không tặng cậu, vậy thì ảnh muốn tặng cho ai?”

“Đúng vậy, anh ấy muốn đưa cho ai, mình cũng không biết.”

“Đừng có suy nghĩ lung tung, cậu là vợ của anh ấy, hơn nữa…

Ngày hôm đó cậu cũng đã làm trò đeo đôi bông tai trước mặt ảnh, lúc đó chẳng phải ảnh cũng định mua rồi sao? Nhưng cậu lại nghoảnh người bỏ đi, cho nên ảnh mới không mua.

Sau đó thì thừa dịp mọi người không hay biết, quay ngược trở lại mua bông tai! Như vậy đương nhiên là định tặng cho cậu nha, Kiểu Kiều, cậu còn nói hai người không có tình cảm, mình thấy Dạ Mạc Thâm đối xử với cậu cũng tốt lắm!”

Nghe như vậy Thẩm Kiều không khỏi cảm động, nhìn Tịnh Nhan với anh mắt lấp lánh.

“Rất tốt với mình sao?”

“Người trong cuộc u mề, người ngoài cuộc rõ ràng, ánh mắt của ảnh nhìn cậu, y như đúc ánh mắt mà ba mình nhìn mẹ mình!”

Thẩm Kiều: “…… Đây là kiểu so sánh gì đây?”

“Ba mình đối với mẹ siêu siêu tốt, hơn nữa tình cảm của bọn họ đã gắn bó rất nhiều năm rồi. Cho nên, cậu nhất định phải xem trọng anh Thâm, một người đàn ông chất lượng cao như thế tuyệt không được để người khác câu kéo đi mất.”

Thẩm Kiều không thể nhịn cười: “Cậu đó.”

Hai người tám chuyện một lát, Thẩm Kiều xem đồng hồ, cũng đã sắp hết nửa tiếng, liền tạm biệt Tịnh Nhan rồi đi tìm Dạ Mạc Thâm.

Ai có ngờ khi cô vừa mới từ phòng làm việc của Tịnh Nhan đi ra, liền gặp Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn xuất hiện trước mặt cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi con ngươi đen láy của Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm cô, có vẻ không vừa lòng.

“Sao lâu như vậy?”

Thẩm Kiều nhanh chân chạy tới, vòng ra sau anh: “Sao tự nhiên anh lại tới đây?”

Dạ Mạc Thâm mất kiên nhẫn: “Đã quá nửa tiếng.”

Thẩm Kiều lầm bầm trong họng: “Vừa mới lố một xíu thôi mà.”

“Xem ra em không hề coi trọng lời nói của tôi.”

Nói tới đây, Dạ Mạc Thâm quét ánh mắt qua Tịnh Nhan, Tịnh Nhan vội nghiêm túc đứng thẳng lưng giống như gặp người lớn, sau đó huơ tay với Dạ Mạc Thâm, thả ra một câu hờ hững: “Anh Thâm, đi thong thả.”

Các nhân viên phòng tài vụ hiếu kỳ đưa tầm mắt sang hóng chuyện, Thầm Kiều đành phải nhanh chóng đầy Dạ Mạc Thâm đi khỏi phòng tài vụ, vào tới thang máy mới nói: “Tôi vừa chuẩn bị lên tìm anh thì anh đã tới rồi.”

Hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm rất lạnh, ép bầu không khí trong thang máy xuống thấp, thang máy đang đi lên từng tầng từng tầng, Thẩm Kiều lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm: “Tôi để Tiêu Túc đưa em đi bệnh viện, tôi còn phải họp.”

Hành vi này khiến Thẩm Kiểu cảm thấy ấm áp, khóe môi cong lên: “Được, vậy… hôm nay tôi…

“Đi bệnh viện xong rồi thì trở về nhà nghỉ ngơi, có nghe thấy không?”

Anh lại nói.

Thẩm Kiều hiếm khi nghe lời gật đầu lia lịa.

Nhìn bóng Thẩm Kiều chiếu trên vách, Dạ Mạc Thâm mới phát hiện trên mặt cô mang theo vẻ ôn hòa, hơn nữa hôm nay dường như khá ngoan ngoãn, lúc cúi đầu… khiến anh xém không khống chế nổi.

Không hiểu tại sao, Dạ Mạc Thâm trở nên bực dọc, đưa tay kéo kéo cà vạt của mình, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không biết nói gì với cô, cuối cùng chỉ có thể duy trì sự yên lặng.

Dạ Mạc Thâm tiếp tục trở lại họp, Tiêu Túc đưa Thẩm Kiểu đi bệnh viện.

Lúc xuống hầm lấy xe, Thẩm Kiều hỏi Tiêu Túc: “Vừa rồi, có phải Dạ Mạc Thâm cố ý đi khỏi phòng họp không?”

Vấn đề này hỏi thật sự vô nghĩa, nhưng Thẩm Kiều vẫn muốn hỏi.

Tiêu Túc hơi sửng sốt, tiếp đó gật đầu: “Đúng vậy, đã tới giờ cậu Thâm và mợ đã hẹn trước, mà mợ còn chưa tới, cho nên cậu Thâm muốn xuống lầu để tìm mợ.”

Một chữ ‘mợ’ này Thẩm Kiểu nghe rất lọt tai, cô cười đến híp mắt.

Tiêu Túc thấy nụ cười tươi rói của Thầm Kiều thông qua kính hậu, lòng không cảm thấy ấm áp mà chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo: “Mợ ba…”

Theo cấp bậc ở Việt Nam, con lớn thứ hai, tiếp là thứ ba…

Thẩm Kiều ngầng đầu, một đôi mắt trong trẻo đập thẳng vào mắt cậu ta.

“Sao vậy?”

Đôi mắt ấy tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, không chút tạp bần, giống như hội tụ toàn bộ linh khí đất trời.

Một Thẩm Kiều như thế làm sao người ta nỡ nhẫn tâm làm hỏng?

Tiêu Túc muốn nói lại thôi, lời nói đã tới cổ họng lại nuốt xuống.

“Tiêu Túc,anh có gì muốn nói với tôi à?”

Thẩm Kiểu thấy cậu ta ấp a ấp úng, rõ ràng chính là muốn nói, nhưng mà đợi cả buổi cũng không thấy nói cái gì, Thẩm Kiều đành phải đích thân hỏi.

Bị cô hỏi, ánh mắt Tiêu Túc hơi né tránh đi, nhớ tới người phụ nữ nào đó, Tiêu Túc cho rằng không nên nói chuyện này cho Thẩm Kiều, như vậy không công bằng với cô.

Nhưng mà… Cậu làm việc thay cho cậu Thâm.

Mệnh lệnh của cậu Thâm, cậu không thể không nghe.

“Không, không có gì.” Tiêu Túc lắc đầu, cuối cùng vẫn là lựa chọn không nói.

Thẩm Kiều nhìn Tiêu Túc càng thêm kỳ quái, ánh mắt và biểu cảm khi ấy nhìn cô rõ ràng là có rất nhiều chuyện muốn nói, muốn nói lại thôi, nhưng tại sao lại không nói chứ?

“Có phải… có chuyện gì không?”

“Mợ ba, không có gì, là vấn đề của riêng tôi thôi.” Tiêu Túc xấu hổ gãi ót: “Cô đừng để trong lòng, tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện.”

Nếu không chịu nói, Thẩm Kiều đương nhiên cũng không thể buộc cậu ta phải nói.

Nhưng mà cô rất tò mò, không biết Tiêu Túc lại giấu diếm cô cái gì?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv