cho phép cô nói anh ấy như vậy! Đôi bàn tay to lớn ấm áp và mạnh mẽ, vững chắc nâng đỡ cơ thể ngã xuống của Thẩm Kiểu.
Người xung quanh dường như im lặng một lúc, sắc mặt Thẩm Kiểu tái nhợt đáng sợ, đôi mắt khôi phục lại được chút ánh sáng.
Một đôi chân thẳng và cứng cáp xuất hiện đầu tiên trong tâm mắt của cô, ánh mắt Thẩm Kiều dần dần di chuyển lên, mới nhìn thấy rõ người đàn ông đang ôm cô.
(} Đôi mắt sâu thẳm, lông mày lạnh lùng sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt như con dao, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lẽo.
Mặc dù anh ta đang ngồi trên xe lăn, nhưng hào quang tự nhiên trên cơ thể anh lấn át người bên cạnh.
Đám người kia bị áp lực của hào quang này lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện.
Anh ta là ai?! Thẩm Kiều không chút sức lúc nào, ngồi đó một lúc lâu mới ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Dạ Mạc Thâm.
() “Anh…anh chưa đi sao?””
” Cô còn cho rằng, anh thấy cô mặc quần áo quá khó coi, nên đã rời đi, ai ngờ anh vẫn ở đây.
“Còn chưa đứng dậy?” Đôi mắt đen của Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm cô, thấp giọng chất vấn.
Nghe thấy, Thẩm Kiều mới tỉnh táo lại, liền muốn mượn tay của anh đề đứng dậy.
Nhưng khi đứng dậy lại phát hiện chiếc váy bị rách to hơn, vạt váy được gia công theo công nghệ chống nước.
Vì vậy khá nặng, nếu đứng lên chiếc váy sẽ dễ dàng bị rơi xuống.
} “Không, không được.” Dạ Mạc Thâm nhíu mày, khó chịu nhìn cô.
Thẩm Kiều cắn môi, bối rối nói: “Váy, váy sẽ rơi, sẽ lộ hết mất.”
Đôi mắt hẹp của Dạ Mạc Thâm khẽ nheo lại, chăm chú nhìn cô.
Thẩm Kiều cảm thấy bản thân thật vô dụng, tại sao vào lúc này lại mất mặt như thế? Dạ Mạc Thâm sẽ lo cho cô sao? Hay là trực tiếp rời đi? Khi cô đang suy nghĩ, một chiếc áo khoác phủ lên người cô.
Thẩm Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hốt hoảng ngạc nhiên vô tình lọt () vào mắt Dạ Mạc Thâm.
“Anh…” “Còn chưa đứng dậy?”
Thẩm Kiều vội vào kéo chiếc áo vest trên người, sau đó mượn lực tay của Dạ Mạc Thâm đứng dậy.
Tay của anh vừa rộng vừa ấm, nhiệt độ được truyền dọc theo đường máu từ tay đến cơ thể của Thẩm Kiều, thâm nhập mạnh vào trái tim cô.
Sau khi Thầm Kiều đứng lên, Dạ Mạc Thâm thờ ơ rút tay lại, trong lòng cô ngay lúc đó có một cảm giác trống rỗng.
Chiếc áo khoác trên người (} mang theo hơi thở nam tính mạnh mẽ bao bọc lấy cô, vốn dĩ Thẩm Kiều còn rất lo lắng căng thằng.
Giờ phút này lại cảm thấy bản thân dường như có chỗ dựa rồi.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên được thử cảm giác được bảo vệ.
“Ai đầy cô ấy ngã?” Tiếng của Dạ Mạc Thâm, lạnh như nước chảy qua khe đá trong núi sâu, vô cùng lạnh lẽo.
Nhân viên cửa hàng bên kia vừa gọi xong điện thoại, lúc này lại nhìn thấy tình hình trước mặt đột nhiên đảo ngược, có chút sợ hãi mở to mắt.
Trước đó cô ta đối với Dạ Mạc Thâm thái độ khá () tốt vì người đàn ông ngồi xe lăn này nhìn có vẻ không dễ đụng tới.
Nhưng vừa nãy rõ ràng cô ta nhìn qua không thấy anh ta đâu, còn nghĩ rằng người đàn ông này vì cảm thấy Thẩm Kiều không thể cứu vãn, liền trực tiếp bỏ cô lại rời đi.
Lúc này lại xuất hiện, là có chuyện gì? Nhân viên cửa hàng trợn tròn mắt, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, không dám lên tiếng.
“Tôi hỏi lại lần nữa, ai đầy cô ấy ngã?” Lần này, giọng nói của Dạ Mạc Thâm thâm sâu lạnh lẽo khí thế bức (} người truyền đến, khiến cho tất cả đám đông một phen kinh ngạc.
Người đàn ông này rõ ràng ngồi trên xe lăn, nhưng sao lại có khí thế mạnh mẽ như thế? Khiến cho người ta rùng mình.
Những người ban nãy vu khống Thẩm Kiều nhìn thấy cảnh này, sợ hãi rước họa vào thân, lập tức chỉ về nhân viên cửa hàng nói: “Không liên quan đến chúng tôi, là nhân viên cửa hàng này vu khống, nên chúng tôi mới đến xem thôi.” “Đúng thế đúng thế, nhân viên cửa hàng nói vị tiểu thư này cố ý làm hỏng váy, đã gọi điện báo cảnh sát (} rồi.” Nhân viên cửa hàng vừa nãy giọng điệu còn kiêu căng hung hăng càn quấy, lúc này lại kinh sợ, căn bản không dám nói chuyện, sau khi bị người khác đầy ra,cô ta mới vẫy tay hoảng loạn nói: “Không phải đâu, là vị tiểu thư này tự mình không cẩn thận đụng phải.
Sau đó tự cô ta ngã ra, không cẩn thận làm hỏng váy, không liên quan đến tôi.” Thẩm Kiều nghe xong lời này hạ tầm mắt xuống, đúng là cô không cần thận ngã xuống làm hỏng váy, không thể trách người khác.
“Vậy sao?” Dạ Mạc Thâm cười {) lạnh, cao giọng nói: “Thật là cô ấy tự mình ngã sao?” Nhân viên cửa hàng bị khí lạnh trên người anh bức đến sợ hãi, miệng không động đậy, không dám nói chuyện.
Thấy cảnh tượng này, Thi Cầm Bảo trong lòng không phục, sao lại biến thành thế này? Người đàn ông ngồi trên xe lăn đó là ai? Chỉ là tên què mà thôi, ngông cuồng cái gì chứ? Nghĩ thế, Thi Cầm Bảo nhịn không được lên tiếng: “Thẩm Kiểu, cô tự mình ngã làm hỏng đồ, giờ lại có người chạy ra giúp đỡ.
Cô cho () rằng như thế có thể đổ tội lên người khác sao? Chẳng trách Lâm Giang không cần cô, hóa ra là do cô không chỉ ích kỷ, mà còn vô trách nhiệm như vậy.”
Lời vừa nói, Dạ Mạc Thâm đã nắm bắt được một số thông tin, mắt anh nheo lại, quét về phía Thi Cầm Bảo.
Lâm Giang kéo Thi Cầm Bảo lại, cảm thấy không khí xung quanh mình lạnh xuống, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia.
Đôi mắt sắc bén và sự âm u ở đáy mắt ấy khiến Giang Lâm có chút sợ hãi, vòng tay ôm lấy Thi Cảm Bão {Cð vợ đánh tráo) khẽ siết chặt, nhỏ tiếng nói: “Bảo bối, chúng ta đi trước đi, đừng quan tâm bọn họ.” “Không được đâu.” Thi Cảm Bảo nắm lấy cánh tay anh ta, chu môi lên nói: “Lâm Giang, nếu chúng ta cứ thế mà đi, sẽ không ai giúp nhân viên cửa hàng này đòi lại công lý nữa.
Rõ ràng không phải lỗi của cô ấy, là do Thẩm Kiều tự mình làm hỏng váy, chiếc váy đó tận ba mươi vạn, Thẩm Kiều với người đàn ông kia nhất định là không muốn chịu trách nhiệm.” Từ khi Lâm Giang trúng vé số năm trăm vạn, Thi Cầm Bảo luôn cảm thấy bản thân bước lên được (} đỉnh cao của cuộc sống, bọn họ là người có tiền! Với tầm nhìn thiển thận của Thi Cầm Bảo, lại thêm cô ta đang mang bầu, luôn nghĩ rằng mang theo chiếc bụng lớn đó đi đến đâu cũng sẽ có người nhường cô ta.
Vì thế cô ta bắt đầu bành trướng, lại thêm Lâm Giang hiện tại có tiền, vứt bỏ người vợ đầu đưa cô ta lên làm chính thất.
Thi Cầm Bảo có thể nói ngày càng ngang ngược hơn.
Nói đến đây, Thi Cảm Bảo nhìn về phía người đàn ông ngồi xe lăn, khẽ cảm thán: “Nhìn anh ngồi trên xe lăn, chắc chắn là đến công việc cũng Cô vợ đảnh tráo) không có phải không? Tôi nói cho anh biết, chiếc váy này không phải chiếc váy bình thường, giá của nó lên đến ba mươi vạn.
Thay cô ta ra mặt, cũng không tự lượng sức mình xem có khả năng hay không.” Nói xong, lại thở dài một hơi: “Thời đại này, ai cũng có thể đến cửa hàng hàng hiệu như thế này sao? Còn cho rằng bản thân là người có tiền à? Không tự nhìn vào túi của mình.
Thẩm Kiều à Thẩm Kiều, tôi còn tưởng cô rời xa Lâm Giang xong sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn.
Hóa ra chỉ là một tên què ngồi xe lăn, mắt nhìn của cô, quá tệ đấy.” Á} Dạ Mạc Thâm ghét nhất người khác nói anh là tàn phế.
Ở nhà họ Dạ chủ đề này là điều cấm kị, không một ai dám nói.
Vậy mà lại bị Thi Cầm Bảo ở giữa nơi đông người nói ra.
Đáy mắt Dạ Mạc Thâm cuộn trào mãnh liệt, Tiêu Túc ở phía sau biết anh đang tức giận, đang muốn lên trước ngăn lại… “Không cho phép cô nói anh ấy như thế!”