Hơn nửa đêm, Tống An đi theo Tiêu Túc trên hành lang, vừa đi vừa lảm nhảm nói: “Hơn nửa đêm rồi, tại sao không cho dì nhàn hạ một chút chứ, mỗi khi có chuyện đều đến tìm dì.”
Gương mặt Tiêu Túc tràn đây đau khổ: “Dì An, cháu cũng không phải cố ý muốn quấy nhiễu dì đâu.
Thật sự là bởi vì cậu Mạc Thâm căn dặn nên cháu cũng không còn cách nào khác mà.”
Tống An liếc mắt nhìn cậu ta: “Lần này lại gây ra chuyện gì rồi?”
“Mợ chủ bị người ta bỏ thuốc, cho nên…”
“Bỏ thuốc?“ Tống An trợn mắt: “Bỏ thuốc gì? Không phải là loại kia đấy chứ?”
Tiêu Túc cười khổ gật đầu.
Tống An lập tức trợn to hai mắt: “Tại sao chứ? Mạc Thâm không bảo vệ tốt cho con bé sao?”
“Dì út! Dì đừng nói nữa, mau đi với cháu đi, cứu người như cứu hỏa mà.”
“Hừ!” Tống An không nhịn được khẽ bật cười một tiếng: “Cần gì tới phiên dì cứu chứ, chẳng phải ngay bản thân thằng bé cũng có thể cứu đó sao? Thật sự là…”
Ngay lúc này, Tiêu Túc dừng lại, lấy tấm thẻ phòng mở cửa, sau đó đầy ra rồi nói: “Cậu Mạc Thâm, dì út của anh đến rồi.”
Hai người dừng lại một lát, nhìn vào cảnh tượng bên trong phòng.
Lúc này, Thẩm Kiều giống như miếng cao su dính trên người Dạ Mạc Thâm vậy. Cô dùng cả tay chân quấn lấy anh, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng, đầu tóc xốc xếch. Còn Dạ Mạc Thâm đã đổ mồ hôi đây đầu, vừa dùng sức gạt cô ra, không ngừng né tránh.
Cảnh tượng trước mắt không hề kiều diễm như trong suy nghĩ, ngược lại trông bọn họ rất luống cuống khiến người khác phải bật cười.
Sau khi Dạ Mạc Thâm nhìn thấy hai người họ đứng ngây ngốc ở đó thì lập tức khó hiểu nổi giận, lạnh giọng trách mắng: “Còn không qua đây giúp đỡ đi?”
Gương mặt Tiêu Túc hơi thay đổi, vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Thế nhưng, Tống An lại cười ha ha thật lớn.
“Mạc Thâm, dì sống nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tay chân luống cuống không biết phải làm sao của cháu đấy. Sao vậy, từ khi nào mà cháu trở nên thương hoa tiếc ngọc như vậy rồi? Trước kia… hình như không thấy cháu như vậy mà?”
Vừa dứt lời, Tống An đã chậm rãi đi về phía Dạ Mạc Thâm.
Tiêu Túc giúp đỡ kéo Thẩm Kiều ra, nhưng lại không dám đụng chạm lung tung, rất sợ chạm đến nơi nhạy cảm. Vì thế, bây giờ lại thêm một người đàn ông luống cuống tay chân, suy cho cùng cũng không giúp ích gì được.
“Cô An, phải làm sao đây? Cô là bác sĩ mà, mau chóng nghĩ cách đi.”
Tống An khoanh hai tay trước ngực, dù bận rộn nhưng vẫn nhàn nhã nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Dì út.” Không biết phải làm sao, Dạ Mạc Thâm đành phải gọi bà ấy một tiếng.
Tống An kinh ngạc trợn tròn mắt, người lạnh lùng như Dạ Mạc Thâm, từ trước đến nay đều rất ít gọi bà ấy. Bây giờ… lại vì một cô gái mà xuống giọng cầu cứu?
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Rõ ràng…(nguồn tr u ye n. o ne) anh là một người đàn ông, cô gái kia bị hạ thuốc nhưng lại…
Tuy nhiên, Tống An vẫn nhanh chóng lấy thuốc đã chuẩn bị từ trong túi ra, bỏ vào trong mũi Thẩm Kiều để cô ngửi một lát, đồng thời cũng tiến lên đè Thẩm Kiều lại.
Động tác của bà ấy không hề mạnh mẽ, vô cùng dịu dàng, ung dung đè Thẩm Kiều lại. Một lát sau, Thẩm Kiều từ từ yên lặng hơn, sau đó nhắm mắt rồi ngất di.
Cả người mềm nhũn ngã xuống.
Dạ Mạc Thâm đưa tay tiếp lấy cô, ôm cô vào trong ngực, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.
“Như vậy được rồi sao?” Anh hỏi.
Tống An ngồi xuống mép giường: “Đương nhiên không phải rồi, cháu phải đặt con bé nằm ngang.
Sau đó cháu tự đi lo cho bản thân mình đi, chuyện còn lại đề dì.”
Tiêu Túc vội vàng tiến lên đỡ Dạ Mạc Thâm ngồi về xe lăn, dù sao nửa người trên của Dạ Mạc Thâm cũng không mặc quần áo. Tống An là cô ruột của Dạ Mạc Thâm, giao Thẩm Kiều cho bà ấy thì anh cũng yên tâm.
Sau khi đám người rời di, Tống An nhìn Thẩm Kiểu đang ngủ mê man trên giường, không nhịn được lắc đầu thở dài một hơi.
Bên trong một căn phòng khác, Tiêu Tục đang thay áo sơ mi trắng cho Dạ Mạc Thâm thì không nhịn được bèn lên tiếng: “Cậu Mạc Thâm, tại sao anh… tại sao anh không…”
Câu nói phía sau cậu ta không dám nói ra, sợ rằng nếu như nói ra sẽ mất mạng.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời nói của cậu ta, hơi thở quanh người Dạ Mạc Thâm lập tức lạnh xuống mấy phần, ánh mắt sắc bén như dao phóng tới.
“Chuyện này đến phiên cậu lắm mồm sao?”
Theo bản năng, Tiêu Túc nuốt một ngụm nước bọt: “Không dám không dám, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi, không biết dì An có thể hay không nữa…”
“Im miệng đi!“ Dạ Mạc Thâm không nhịn được nói, toàn thân nóng ran không chịu được, nơi nào đó vẫn luôn nghềnh cao đầu. Rõ ràng là vợ của anh, thế mà anh lại chăm sóc cô đến mức không thể khống chế được bản thân mình.
Vừa suy nghĩ một chút đã nổi lửa.
Đột nhiên, Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Tiêu Túc: “…Vâng cậu Mạc Thâm.”
Tiêu Túc đi ra ngoài, Dạ Mạc Thâm đốt lên một điếu thuốc. Sau đó, tự mình lăn xe đến bên cạnh cửa sổ nhìn những ánh đèn đêm lấp lóe bên ngoài rồi hít một hơi thuốc.
Khói mù mờ mịt giữa không gian, từng đường nét tuấn tú trên gương mặt Dạ Mạc Thâm như ẩn như hiện, ánh sáng nơi đáy mắt chợt biến mất trong làn khói mờ mịt.
Qua rất lâu, Dạ Mạc Thâm nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động.
“Cậu Mạc Thâm.”
Dạ Mạc Thâm không biết đã hút hết mấy điếu thuốc, nghe thấy tiếng động bèn dập tắt, sau đó lăn bánh xe ra bên ngoài.
“Mợ chủ tỉnh rồi ạ.” Tiêu Túc nói.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm vô cùng bình tĩnh: “Biết rồi.”
Lúc Dạ Mạc Thâm vào phòng, Tống An còn đang nói chuyện với Thẩm Kiều: “Tối hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi, yên tâm ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy thì không còn chuyện gì nữa.”
Sau khi Thầm Kiểu thanh tỉnh hơn một chút, cô nhớ đến chuyện đã xảy ra trước kia, trong lòng có chút lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì xảy ra sao? Cháu…”
Biết cô lo lắng điều gì, Tống An khẽ vuốt vuốt chân mày của cô giống như sự an ủi của người lớn trong nhà.
“Cô gái ngốc, dì là bác sĩ nên đương nhiên hiểu rõ cháu đang lo lắng chuyện gì. Yên tâm di, đứa bé không sao cả.”
Rốt cuộc khi bà ấy nhắc đến đứa bé, Thẩm Kiều nghe thấy bà ấy nói đứa bé không sao thì trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn bà.”
Tống An không nhịn được cười nói: “Cháu là vợ của Mạc Thâm, dì là dì út của Mạc Thâm. Sau này cháu cũng gọi cô một tiếng dì út di.”
Nghe vậy, trong lòng Thầm Kiều thầm run rầy. Nếu như cô cũng gọi dì út giống như Dạ Mạc Thâm, vậy chẳng phải là…
“Dì út.”
Đang suy nghĩ miên man, giọng nói lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm lại vang lên. Thẩm Kiều dựa theo tiếng động nhìn sang thì nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang đi về phía này.
Tối hôm nay, ý thức của cô cũng còn khá thanh tỉnh. Vào lúc này khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm thì lập tức nhớ lại trước kia mình đã từng làm gì, đặc biệt là khi nhìn đến mấy dấu vết hồng hồng trên cổ anh, cả gương mặt Thầm Kiều lại đỏ bừng lên.
Lúc ấy, cô ôm chặt lấy cổ Dạ Mạc Thâm hết hôn rồi cắn, kiên trì muốn anh giúp cô.
Bây giờ nhớ lại, đột nhiên Thẩm Kiều cảm thấy mình không cần tỉnh lại mới đúng, hoặc là… sau này cứ đánh chết cũng không nhận là được rồi.
Thế nhưng Thẩm Kiều lại không thể hoàn toàn che giấu tâm trạng của mình được, Dạ Mạc Thâm vừa xuất hiện thì cô đã đỏ mặt, người sáng suốt nhìn vào đều biết trong đầu cô đang suy nghĩ những gì.
Ví dụ như Dạ Mạc Thâm, ánh mắt lạnh lùng của anh liếc nhìn cô.
“Mạc Thâm, không phải dì nói cháu nhưng mà chuyện lần trước cháu có thể nói rằng đó chỉ là ngoài ý muốn, tuy nhiên lần này cháu cũng không thể kiếm cớ cho mình nữa đúng không? Thầm Kiều là vợ của cháu mà, cháu bảo vệ vợ của mình như vậy sao? Cháu…”
Dạ Mạc Thâm không lên tiếng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, gương mặt lạnh băng nhận lấy từng lời chỉ trích của Tống An.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Kiều nghe không nổi nữa, cô nhỏ giọng nói: “Chuyện này… dì út…”