Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 187: Muốn anh ta hay là muôn tôi?



Mẹ kiếp!

Dạ Mạc Thâm khó chịu nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ hồng của cô.

Cô gái này được làm từ nước sao? Giúp cô lau nước mắt thôi mà đã biến thành như vậy rồi.

“Không được khóc.” Giọng anh khàn khàn gay gắt, ánh mắt cũng đen tối sâu xa.

Thẩm Kiều ngẩng đầu lên khỏi lòng anh, mắt mông lung nhìn chằm chằm vào anh.

Ánh mắt kia giống như đang tố cáo anh, một lát sau cô lại ra sức giãy giụa: “Dù sao nói như thế nào thì anh cũng không tin tôi, tôi không cần anh đưa tôi đến bệnh viện.”

Dạ Mạc Thâm không động đậy, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Cô lại xoay người lại, lần này Dạ Mạc Thâm lại giữ chặt cổ tay cô.

“Tôi tin.”

Thẩm Kiều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh… anh nói gì?”

“Tôi tin rồi không được sao?”

Ánh mắt ngạc nhiên của cô khiến cho lòng anh càng khó chịu hơn, nhỏ giọng trách một câu, sau đó nắm chặt lấy eo nhỏ của cô: “Tôi nói tôi tin, nghe thấy chưa?”

Thẩm Kiều không trả lời, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm lại nói tin cô.

Một lát sau, Thẩm Kiều rũ mắt xuống, rõ ràng tâm tình vẫn còn rất Suy SỤP.

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm hiện lên chút sâu xa, nói: “Bây giờ có thể ngoan ngoãn di bệnh viện chưa?”

“Tiêu Túc, lái xe đi.”

Tiêu Túc gật đầu lái xe.

Xe chạy được một phút, Dạ Mạc Thâm thấy cảm xúc trên người cô vẫn còn rất chán nản, mới lạnh lùng nói: “Nếu như không muốn đến bệnh viện, vậy tôi có thể dùng cách khác giúp cô giải.”

Mới đầu Thầm Kiều không nghe rõ, sau lại chợt kịp phản ứng, ngước mắt ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nói gì?”

Dạ Mạc Thâm nắm cằm của cô, thân thể hơi nghiêng tới trước, hơi thở phái nam lạnh lùng vây lấy cô.

“Một lý do thích hợp biết bao, không phải sao?”

“Tôi không muốn!” Thẩm Kiều không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối anh!

Nhất thời, Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại: “Cô dám từ chối tôi? Chê tôi sao?”

Bàn tay to lớn của anh bóp cằm cô, đột nhiên cúi đầu ra sức mút môi cô, sau đó lùi lại một chút, dựa lên trán cô thở gấp nói: “Vậy là cô muốn để cho Dạ Lẫm Hàn giải thuốc cho cô hả?”

Nghe thấy tên Dạ Lẫm Hàn, con ngươi Thầm Kiều hơi co lại, lắc đầu: “Không muốn!”

Phản ứng của cô có chút kịch liệt, khiến Dạ Mạc Thâm cảm thấy rất ngạc nhiên: “Cô kích động như thế làm gì?”

Nhưng lúc nghe thấy cô nói không muốn, trái tim Dạ Mạc Thâm vẫn nhảy bật lên, môi mỏng cũng theo đó từ từ cong lên: “Không muốn anh ta, vậy muốn tôi sao?”

Không muốn anh ta, vậy muốn tôi sao?

Thẩm Kiều bị những lời này làm cho sửng sốt, không đợi cho cô kịp phản ứng, đột nhiên cánh tay dài của Dạ Mạc Thâm vòng chặt cổ của cô, bá đạo kéo cô vào lòng mình: “Trả lời vấn đề!”

m Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Kiều cũng không biết đáp lại như thế nào.

Cô không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cô không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Dạ Mạc Thâm đang suy nghĩ cái gì.

Rõ ràng trước đó khiến người ta rùng mình lạnh lẽo đến sợ, rõ ràng còn ghét luôn cả mình, nhưng mỗi lần dường như anh lại rất thích đùa giỡn cô, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Giống như bây giờ vậy, đôi mắt đen như mực của anh lóe lên ánh sáng, giống như là ánh sáng khi dã thú nhìn thấy con mồi, có vẻ đã vào thế bắt buộc, cho dù cô có tự tin thế nào cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Thẩm Kiều vô thức nuốt nước miếng.

NIOI.ˆ Chắc chắn cô sẽ không trả lời mấy vấn đề kiểu này.

Cho dù là muốn ai, cho dù…

trong lòng cô thật sự thích Dạ Mạc Thâm, thật sự muốn anh.

Nhưng cô cũng không thể nói Huống chi, ai biết hậu quả nói ra sẽ ra sao? Đến lúc đó Dạ Mạc Thâm có coi cô là người phụ nữ lằng lơ không.

“Đến bệnh viện đi.” Cuối cùng, cô nói một câu.

Dạ Mạc Thâm không vui mím đôi môi mỏng lại: “Bây giờ cũng biết trốn tránh rồi à? Vậy cũng phải chọn vấn đề vừa rồi cho xong mới đến bệnh viện.”

Thẩm Kiều thật sự khó chịu, anh lại dựa gần như vậy, nếu như trước đó cô không trúng thuốc quá mạnh, có lẽ lần này đã sớm ngất xỉu, nào còn có sức để nói chuyện với anh.

Cô quay đầu qua: “Tôi không muốn chọn.”

“Không muốn chọn?” Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nhìn chằm chằm cô: “Cô còn muốn chọn sao? Tôi mới là chồng cô đấy!” Anh ra sức ôm chặt cô, đôi môi mỏng hung hãng chiếm lấy cô, nụ hôn của anh nóng bỏng lại mãnh liệt, Thẩm Kiều bị đau đến mức phát ra tiếng ưm ưm.

Ý thức tỉnh táo khi nãy đã hoàn toàn bị anh đánh bại vào lúc này, cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng cái ôm của Dạ Mạc Thâm quá mức mạnh mẽ, quá mức cứng rắn, vững vàng giống như một ngọn núi lớn, cô hoàn toàn không đầy ra được.

Cổ họng bị hơi thở của anh lấp đầy, ngay cả thân thể của hai người cũng dán chặt vào nhau không có một kẽ hở. Cách một lớp quần áo, Thẩm Kiều cũng có thể nhận được sự lạnh lẽo trên người Dạ Mạc Thâm.

Cô nghĩ, có lẽ là thân thể của cô quá nóng.

Cho nên mới cảm thấy cái ôm của Dạ Mạc Thâm lại thoải mái đến thế.

Nhất định là vậy.

Đầu đang choáng, Thẩm Kiểu chợt nhận ra áo vest trên người bị người khác dùng sức cởi ra, sau đó cửa sổ xe hạ xuống, gió lạnh buổi đêm luồn vào cửa sổ, thổi bay chiếc váy đỏ thật mỏng trên người cô.

Bộ áo vest bị cởi ra từ trên người cô bị Dạ Mạc Thâm ném ra ngoài không chút do dự, rơi xuống lối đi bộ.

Cảnh tượng này khiến cho Thẩm Kiều ngẩn ngơ, sau đó còn chưa kịp phản ứng đã bị Dạ Mạc Thâm nắm cằm ép cô nhìn thằng vào mắt anh.

Đôi mắt Dạ Mạc Thâm màu đen tuyển, giống như bầu trời giăng đầy mây đen đè ép tường thành.

Tối nay cô mặc bộ đồ đỏ như lửa, từ lúc vừa mới xuất hiện đã đập vào mắt của anh cho đến tận lúc này.

Sau đó cô khoác áo vest của Dạ Lãm Hàn, được anh ta ôm vào lòng, lúc ấy Dạ Mạc Thâm đã muốn giết bọn họ.

Nhưng sau đó, người phụ nữ này lại bỏ lại Dạ Lẫm Hàn mà di về phía anh.

Vì vậy Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy không đành lòng.

Váy đỏ trên người cô vốn đã vô cùng quyến rũ, hơn nữa còn bị lôi kéo, vào lúc này đã lộ ra nửa vai như ần như hiện.

Đột nhiên Dạ Mạc Thâm cúi đầu cắn lên đôi vai tuyết trắng của cô, sức không lớn nhưng lại vô cùng đau.

Thẩm Kiều phát ra tiếng ưm: “Anh…làm gì vậy?”

“Để cho cô nhớ lâu.” Giọng trầm thấp của Dạ Mạc Thâm có chút mập mờ: “Sau này không được phép mặc loại quần áo thế này đi rêu rao trước mặt người đàn ông khác, cũng không cho phép cô mặc quần áo của người đàn ông nào khác nữa, nghe thấy không?”

Thẩm Kiều không lên tiếng, vô thức vươn tay ra vòng qua cổ Dạ Mạc Thâm, thân thể bé nhỏ tiến sát vào người anh cọ cọ, dường như rất thích nhiệt độ trên người anh.

Dạ Mạc Thâm hơi khựng lại, lặp lại: “Có nghe không?”

Thẩm Kiều khó chịu, chỉ ưm một tiếng rồi ôm lấy cổ của anh, sau đó ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại nóng bỏng cắn một cái lên cổ của anh.

Động tác này nhất thời khiến cho toàn thân Dạ Mạc Thâm căng thẳng, gân xanh trên trán bắt đầu hiện lên. Anh giữ tay Thầm Kiều lại, trầm giọng nói: “Chờ một chút, trả lời vấn đề của tôi trước đã, nếu không…

tôi sẽ không quan tâm đến cô đấy.”

Nghe thấy có thể anh sẽ không quan tâm đến mình, Thẩm Kiều cũng mệt mỏi, nói thằng: “Vậy anh cũng đừng đề ý đến nữa, ném tôi xuống bên lề đường, để cho tôi tự sinh tự diệt đi.”

Dạ Mạc Thâm nhíu mày.

Sao lời này nghe có vẻ có mùi làm nũng nhỉ?

Dạ Mạc Thâm không nổi giận với cô nồi, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, giọng cũng dịu xuống vài phần.

“Thật sự muốn tự sinh tự diệt sao?”

Thẩm Kiều nhìn chằm chằm vào anh, đáng thương gật gật đầu.

Ánh mắt kia giống như đang nói, cô đã khó chịu đến mức không chịu được nữa rồi, nhanh giúp cô đi.

Dạ Mạc Thâm kiểm chế dục vọng bị trêu chọc đến mức nồi lửa của mình: “Vậy cũng phải hỏi tôi có đồng ý hay không chứ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv