Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều cụp mắt xuống, rồi nhìn mặt nước lấp lánh không nói lời nào.
“Thực sự xin lỗi cậu, mình không nghĩ nhiều như vậy…” Hàn Tuyết U cười xấu hồ, Tịnh Nhan ngắt lời cô ta nói thầm với cô ta rằng mình cảm thấy không yên tâm, sau đó quay lại nhìn Thẩm Kiều, lại bắt đầu bắt suy nghĩ không đâu rồi.
“Cậu mau sạc đầy pin điện thoại di động đi, tối nay chúng ta có thể chụp hình thi đấu của mọi người đấy.”
Hàn Tuyết U bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, rồi tiếp tục hỏi: “Vậy khi trận đấu bắt đầu tất cả mọi người đều đến xem sao?”
Tịnh Nhan gật đầu: “Tất nhiên rồi, tất cả mọi người đều sẽ đến. Hơn nữa cuộc thì cũng cần có trọng tài nữa.”
“Chỉ có đàn ông mới được tham gia cuộc thi đó thôi sao?”
Tịnh Nhan liếc nhìn Hàn Tuyết U: “Ý cô là sao?”
“Ý của tôi là, đàn ông bọn họ có thể tham gia thi đấu vậy phụ nữ chúng ta cũng có thể tham gia được nhỉ?”
Đôi mắt của Tịnh Nhan sáng lên: “Nói thì vậy thôi, chỉ có điều… bên phias tổ chức không sắp xếp chuyện này, nên chúng ta không thể tham gia được.”
“Chuyện này không phải rất đơn giản sao?” Hàn Tuyết U mỉm cười, đi đến bên cạnh Thẩm Kiều, nắm lấy cánh tay cô, sau đó vẫy tay với Dạ Lẫm Hàn đang ở cách đó không xa: “Anh Lẫm Hàn!”
Tiếng gọi của Hàn Tuyết U ngay lập tức thu hút những sự chú ý của mọi người, nhưng ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn vẫn luôn hướng về phía bọn họ.
Từ lúc Thẩm Kiều xuất hiện, đôi mắt của anh ta đã bị sắc đỏ xinh đẹp.
của cô hấp dẫn, khiến anh ta làm thế nào cũng không thể rời mắt.
Vốn tưởng rằng khí chất tao nhã trên người cô chỉ hợp với quần áo màu xanh lam thôi, nhưng không ngờ cô mặc màu đỏ trông cũng lộng lẫy như vậy, đẹp như chu sa vậy.
Khi Hàn Tuyết U vẫy tay với anh ta, Dạ Lẫm Hàn đã lập tức nhìn thấy bọn họ, anh ta cũng nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Kiểu đột ngột thay đổi. . ngôn tình hài
Thẩm Kiều kéo tay cô ta xuống, nhỏ giọng hỏi: “Cậu gọi anh ta qua đây làm cái gì?”
Hàn Tuyết U cười nói: “Không được sao, anh ấy không phải là người phụ trách của cuộc thi sao, mình muốn phụ nữ chúng ta cũng có thể tham gia nên muốn nhờ anh ấy giúp đỡ.”
Thẩm Kiều: “.. Vậy thì cũng không cần tìm đến anh ta đâu, rốt cuộc cậu định làm gì thế?” Sau đó Thẩm Kiều nhỏ giọng nói với cô ta: “Đừng có làm chuyện gì vớ vần đấy.”
“Yên tâm đi, mình sẽ không nói ngay ở đây đâu, mình sẽ lắng nghe ý kiến của cậu trước.”
“Phó tổng giám đốc Hàn đến rồi!”
Dạ Lẫm Hàn đi tới trước mặt bọn họ, khuôn mặt tuấn tú của anh khẽ nở nụ cười: “Có chuyện gì sao?”
“Anh Hàn à!” Hàn Tuyết U hào hứng nói: “Em nghe nói các anh dự định sẽ tổ chức một cuộc thi bơi lội cho nam đúng không?”
“Ừ.“ Dạ Lẫm Hàn dịu dàng gật đầu.
“Những năm trước, đều là đàn ông các anh tham gia. Năm nay, anh có thể cho thêm phụ nữ chúng em tham gia được không vậy?”
Nghe vậy, Dạ Lẫm Hàn có hơi bất ngờ, anh ta không ngờ Hàn Tuyết U lại đưa ra yêu cầu này với mình.
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của anh ta, Hàn Tuyết U vội vàng nắm tay Thẩm Kiều đầy cô ra: “Đây là nguyện vọng của Thẩm Kiều đó ạ. Chắc anh Hàn sẽ không từ chối được yêu cầu nhỏ này của Thẩm Kiều đâu nhỉ?”
“Mình …“ Thẩm Kiều đang định lên tiếng giải thích thì Hàn Tuyết U đã ôm chặt lấy rồi nói nhỏ bên tai cô: “Cậu không muốn mình kể hết sự tình cho anh ta thì giúp mình việc nhỏ này đi.”
Nếu như đến lúc đó Dạ Mạc Thâm có đến xem thì cô ta… phải tìm cơ hội để khoe ra vóc dáng của mình với Dạ Mạc Thâm mới được.
Mặc dù Tịnh Nhan cảm thấy hơi mất hứng khi nhìn Hàn Tuyết U đẩy Thẩm Kiều ra làm cái cớ như vậy, nhưng trong lòng cô ấy cũng rất mong chờ hạng mục này, nhưng…
cuối cùng thì cô ấy cũng phải lên tiếng nói: “Phó tổng giám đốc Hàn, nếu như khó xử quá thì thôi cũng được ạ, tổ chức như mọi năm cũng rất tốt rồi.”
Nhưng Dạ Lẫm Hàn lại mỉm cười đáp: “Anh cảm thấy đề nghị của các em cũng không tệ đâu.”
Ánh mắt dịu dàng của anh ta như chứa thêm những tia sáng, những những tia sáng đó không hề khiến cho người ta khó chịu mà còn cảm thấy hơi bất ngờ.
“Những năm qua chỉ có đàn ông bọn anh tham gia thi đấu thôi. Năm nay anh mới nghe được đề nghị này nên anh mới nghĩ tới việc các cô gái cũng có thể thể tham gia. Chuyện này sẽ giúp cuộc thi thêm thú vị hơn nhiều đây.”
Thẩm Kiều: “…”
Thú vị hơn cái quái gì chứ.
} Đây là tiệc kỷ niệm một năm chứ không phải là một cuộc thi bơi…
Nhưng Hàn Tuyết U và Tịnh Nhan đều rất muốn thử, nên cô không biết phải nói gì nữa cả.
“Vậy là anh Hàn đã đồng ý rồi, đúng không ạ? Vậy thì bọn em có thể đăng ký tham gia cuộc thi rồi đúng không?”
“Đương nhiên, anh sẽ đến gặp người phụ trách để nói về chuyện này, anh ấy sẽ gọi điện thông báo đăng ký cho những người muốn tham gia sau. Cả ba người đều tham gia sao? Số người được đăng ký chỉ có hạn thôi nên nếu cả ba người đều an muốn tham gia, anh sẽ nhờ người phụ trách giữ chỗ cho các em.”
“Muốn ạ, muốn lắm ạ!“ Tịnh Nhan và Hàn Tuyết U không kìm lòng được, gật đầu lia lịa.
Chỉ có Thẩm Kiều là không có phản ứng gì, vì vậy hai người bọn họ quay sang nhìn cô.
“Thầm Kiều, em không tham gia sao?”
“À…“ Thẩm Kiều ngập ngừng, xấu hồ cắn môi nói: “Em không biết bơi.”
Vậy thì đương nhiên là cô không thể tham gia được rồi.
Hạ Tuyết U bất ngờ: “Cậu không biết bơi sao? Ôi trời đất ơi, xã hội hiện đại bây giờ, nếu như cậu không biết bơi thì cũng phải đi học cho biết đi chứ, không thì còn gì thú vị nữa?”
“Không sao đâu, Thẩm Kiều sẽ ở trên bờ cổ vũ cho chúng ta. Anh Hàn, anh có thể giúp chúng tôi đặt trước hai chỗ được không?”
“Được.” Dạ Lẫm Hàn mỉm cười rồi gật đầu đáp.
Không lâu sau khi anh ta rời đi, người phụ trách đã đến thông báo về chuyện này, ngay sau đó Hàn Tuyết U phấn khởi chạy đi đăng ký, Tịnh Nhan bảo cô ta đi trước, cô ấy ở lại rồi đi sau.
“Cậu có để ý ánh mắt mà phó tổng giám đốc nhìn cậu không?”
Thẩm Kiều sửng sốt: “Cái gì?”
“Ánh mắt của anh ấy tràn đầy yêu thương luôn, không phải phó tổng giám đốc Hàn vẫn luôn theo đuổi cậu nhưng cậu lại không đáp lại tình cảm của anh ấy sao?”
Thẩm Kiều: “.. Cậu có nhìn nhầm không thế. Mình và phó tổng giám đốc không phải loại quan hệ đó „ đâu Dạ Lẫm Hàn theo đuổi cô sao?
Không thể nào có chuyện đó được!
Cô là vợ của Dạ Mạc Thâm, mặc dù chuyện đó chưa thành sự thật, nhưng Dạ Lẫm Hàn phải tự biết rằng bản thân không nên làm chuyện như vậy.
“Mình biết hai người không phải loại quan hệ như vậy, nhưng cũng không thể nói là anh ấy không thích cậu được, anh mắt đó của anh ấy…
làm cho người ta cảm thấy anh ấy đang rất muốn chiếm lấy cậu. Hơn nữa cậu có biết lần trước…”
Tịnh Nhan kể cho Thẩm Kiều nghe những chuyện đã xảy ra ở trung tâm thương mại lần trước.
“Vậy nên mình nghĩ rằng nhất định là phó tổng giám đốc Hàn đang theo đuổi cậu đó, mặc dù trước đó cậu có tin đồn tình cảm với cậu Mặc Thâm của chúng ta, nhưng nếu như phó tổng giám đốc Hàn không cảm thấy phiền vì chuyện đó thì mình nghĩ cậu có thể…”
“Tịnh Nhan!“ Thẩm Kiều đột nhiên ngắt lời cô ấy: “Sau này mình không muốn cậu nói những chuyện như vậy nữa!”
Nếu như cô và Dạ Mặc Thâm không ở bên nhau, thì cô cũng không thể nào ở bên Dạ Lẫm Hàn đượ!
c Như vậy… không phải là loạn luân rồi sao? Em dâu và anh chồng của mình ở bên nhau, vậy thì người khác sẽ nghĩ gì về nhà họ Thẩm đây, sẽ nghĩ cô là loại người như thế nào đây?
Tịnh Nhan bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho hoảng sợ, ngây người một lúc lâu rồi mới gật đầu đáp: “Mình biết rồi.”
Thẩm Kiều lại rơi vào dòng suy nghĩ của bản thân mình.
Lúc đầu cô vốn đã rất bối rối rồi, nhưng sau khi nghe Tịnh Nhan nói xong, cô càng không thể bình tĩnh lại được.
Dạ Lẫm Hàn không thực sự thích cô đâu, đúng không?
Nhưng tại sao anh ta lại đối xử tốt với cô như vậy, anh ta không ngần ngại bỏ ra bốn mươi năm nghìn USD để giúp mẹ cô, sau đó còn…
tặng cô một chiếc váy được đấu giá đến cả trăm triệu USD.
Hơn nữa, ánh mắt và nụ cười vừa rồi của anh ta khiến Thẩm Kiều đột nhiên có linh cảm rằng một chuyện gì đó sắp xảy ra.