Thẩm Kiều không hề nghi ngờ cô ta rồi gật đầu: “Được rồi, cậu đi vệ sinh đi mình ở đây chờ cậu.”
Nghe vậy Hàn Tuyết U vội vã xua tay: “Không cần đâu cậu không cần phải đợi mình, cậu cứ xuống lầu trước đi, hai phút nữa là mình sẽ xong.”
Thẩm Kiểu: “Vậy cũng được, mình xuống dưới lầu đợi cậu vậy.”
Nói xong Thẩm Kiều lập tức cầm di động và túi xách xuống lầu.
Sau khi đợi Thẩm Kiều đi khỏi Hàn Tuyết U cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta cảm thấy mình nên vui mừng vì Thẩm Kiều là một người phụ nữ đơn giản nên mới đuổi cô đi dễ dàng như vậy.
Cạch! Sau khi đóng cửa lại Hàn Tuyết U lại mở tủ lấy ra bộ âu phục mà vừa nãy cô ta nhét vào trong ngăn một lần nữa, rồi cắt bỏ hai chiếc cúc áo còn lại sau đó treo bộ quần áo về vị trí cũ.
Cô ta đút những chiếc cúc áo lấy được vào trong túi xách của mình đôi môi cong lên đầy đắc ý.
Lấy đi cúc áo như vậy sẽ không xảy ra sai sót gì đi? Cho dù đến lúc đó Thẩm Kiều phát hiện không thấy hai chiếc cúc này khi mở tủ thì cô cũng sẽ không nghi ngờ.
Chỉ là…vẻ mặt của Hàn Tuyết U lại trở nên nặng nề.
Trên tay Thẩm Kiều vẫn còn một chiếc cúc áo, lúc đầu cô ta tính nhầm một bước không nên trả lại nó cho Thẩm Kiều sớm như vậy.
Có vẻ như ngoài hai chiếc cúc áo đã cầm trong tay ra thì cô ta còn phải tìm cách lấy lại được chiếc kia từ tay của Thẩm Kiều.
Khi Thẩm Kiều một mình xuống lầu thì đã thấy bên bàn ăn sáng lúc này rất sôi động, không chỉ có ông cụ Dạ mà hai anh em nhà họ Dạ cũng ở, khi cô đi tới ông cụ và Dạ Lẫm Hàn đều nhìn sang.
Ông cụ nhìn phía sau cô: “Cô bé Hàn Tuyết U không phải đi tìm con sao? Sao không xuống cùng nhau vậy?” Nghe vậy Thẩm Kiều bước tới và giải thích: “Ông à Tuyết U cậu ấy sẽ xuống ngay bây giờ ạ.”
HỤ,” Ngay khi lời nói của cô vừa mới dứt thì có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Hàn Tuyết U tươi cười đi đến: “Ông ơi, cháu xin lỗi hình như cháu đến hơi trễ, vừa nãy lúc lên lầu cháu sơ ý bị treo chân nên mới chậm trễ một chút.”
Ông cụ Dạ nghe thấy vậy liếc nhìn Thẩm Kiều dường như có chút không vui.
“Thẩm Kiều, Tuyết U bị trẹo chân sao cháu không biết dìu người ta một chút lại chính mình xuống trước vậy?” “Hả, cháu…”
Thẩm Kiều cũng không biết tại sao Hàn Tuyết U lại thay đồi cách nói khiến cô sững sờ, Hàn Tuyết U khoác lấy tay cô và tươi cười giải thích: “Ông ơi không sao đâu ạ là cháu bảo cậu ấy xuống trước đấy ạ.”
“Được rồi ngồi xuống dùng bữa đi, Tuyết U cháu ngồi ở đây di.”
Ông cụ Dạ chỉ vào vị trí bên cạnh Dạ Lẫm Hàn, Thẩm Kiều nhớ tới ông cụ định làm mai cho hai người nên cũng không nói gì thêm nữa.
Hàn Tuyết U lúc đầu hơi sửng sốt một chút nhưng ngay lập tức mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Dạ Lẫm Hàn.
Mới đầu Thẩm Kiều cũng muốn đi theo ai ngờ ông cụ trực tiếp quở trách một câu: “Thẩm Kiều con ngôi bên cạnh Mạc Thâm di.”
Thẩm Kiều: “Con biết rồi ạ.”
Cô không dám làm trái ý của ông cụ nên chậm rãi bước đến và ngồi xuống bên cạnh Dạ Mạc Thâm.
Hơi thở trên người của Dạ Mạc Thâm rất băng giá và lạnh lẽo, Thẩm Kiều ngồi không được một lát đã cảm thấy cổ mình mát lạnh.
Ông cụ Dạ rất thích Hàn Tuyết U nên vẫn luôn nói chuyện với cô ta hơn nữa cô ta cũng có thể bắt lời được với ông sau đó ông cụ nói thằng: “Cô bé Hàn Tuyết này con nghĩ như thế nào về Lẫm Hàn nhà chúng ta?” Hàn Tuyết U: °’…”
Thẩm Kiều: “…”
Thật sự là như vậy! Ông cụ Dạ vẫn muốn ghép đôi cho Dạ Lẫm Hàn và Hàn Tuyết U ở bên nhau.
Nếu như bản thân Thẩm Kiều có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, chỉ cần Hàn Tuyết U thích cùng gả vào nhà họ Dạ thì hai người có thể làm họ hàng cũng không tồi, nhưng cuộc hôn nhân của cô với Dạ Mạc Thâm sớm muộn gì cũng kết thúc, hơn nữa để cho Hàn Tuyết U gả vào nhà họ Dạ trong hoàn cảnh như vậy cũng không phải là một sự lựa chọn tốt.
Hàn Tuyết U xấu hổ một hồi rồi mới cười nói: “Anh Lẫm Hàn là người ưu tú lại ân cần chu đáo và lịch lãm, rất tốt ạ.”
Ông cụ Dạ nghe thấy vậy cảm thấy rất hài lòng sau đó vuốt chòm râu trên cằm mình: “Vậy cô bé Tuyết U cảm thấy…”
“Ông nội.”
Dạ Lẫm Hàn người luôn im lặng không hay nói chuyện đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của ông cụ, vẻ mặt của anh ta vẫn thân thiện và hòa nhã nói năng cũng rất đúng mực chỉ là đáy mắt lại không hề có ý cười.
“Trong công ty còn có việc phải giải quyết vì vậy con phải vội đến công ty trước đây ạ.”
Sắc mặt của ông cụ hơi khó coi: “Con còn chưa ăn xong sao bây giờ lập tức muốn đến công ty vậy?” Dạ Lẫm Hàn khẽ mỉm cười: “Ông nội ơi, công ty thực sự có việc rất quan trọng, ông cũng biết hôm nay tổ chức bữa tiệc kỷ niệm tròn một năm nên có rất nhiều việc phải làm, con đi trước đây buồi tối nếu có thời gian thì con sẽ quay trở lại ăn tối cùng ông.”
Dạ Lẫm Hàn nói xong cũng không quan tâm ông cụ có đồng ý hay không đã trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh quay trở lại cho tôi!” Ông cụ Dạ tức giận đến mức kêu anh ta lại nhưng Dạ Lẫm Hàn tựa hồ không hề nghe thấy.
Những người còn lại ngượng ngùng ngồi yên tại chỗ.
Thẩm Kiều nắm chặt đôi đũa vẻ mặt xấu hồ không thôi.
Cô không nghĩ tới Dạ Lẫm Hàn lại công khai nổi loạn chống lại ông cụ như vậy, rõ ràng ông cụ đang nói đến thời điểm quan trọng mà bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra được ông cụ sẽ nói gì tiếp theo.
Nhưng mà anh ta lại cứ rời đi như vậy.
Hơn nữa trong mắt anh ta không coi ai ra gì như thể chuyện này không hề liên quan đến mình.
Ông cụ tức giận hừ lạnh một tiếng: “Không phải là anh đã giao tất cả mọi chuyện trong công ty cho Lẫm Hàn đấy chứ?” Nghe thấy vậy Dạ Mạc Thâm liếc ông cụ một chút.
“Còn bản thân anh thì làm cái gì?” Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ cong lên và nở nụ cười chế giễu rồi lên tiếng.
“Ông à, không phải ông thật sự cho rằng anh ấy là vì bận rộn việc của công ty nên mới rời đi đó chứ?” “Không thì tại sao?” Ông cụ trừng mắt giận dữ, thực ra trong lòng ông vô cùng rõ ràng nhưng chính là muốn trút giận lên đầu Dạ Mạc Thâm.
“Hừ.”
Anh không thèm tranh cãi với ông cụ mà buông chiếc đũa trong tay xuống.
“Xem ra nếu con không đến công ty thì sẽ có người nhìn không vừa mắt đây.”
Nói xong anh quay bánh xe lăn trực tiếp rời khỏi.
Thẩm Kiều: “…”
Hàn Tuyết U ngần người một lát sau đó đứng dậy: “Ông ơi vậy chúng cháu cũng nên trở về thôi.”
Cô ta nói xong rồi nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Kiều, cô lúng túng đứng dậy: “Ông ơi chúng cháu đến công ty đây ạ.”
Cô đi theo Hàn Tuyết U ra ngoài, cô ta đụng một chút vào vai cô: “Cậu không đi đầy giúp cho anh ấy à?” Thẩm Kiều mím môi lắc đầu: “Anh ấy không cần mình đầy giúp.”
“Cậu thật là…người ta ngồi xe lăn đó ít nhất cũng phải giúp đỡ chứ.”
Lời vừa mới dứt cô ta đã chủ động bước tới và đầy xe lăn cho Dạ Mạc Thâm.
“Cậu Mạc Thâm em đẩy giúp anh nhé.”
Giọng nói của cô ta dịu dàng và mềm mại như một đóa hoa.
Dạ Mạc Thâm ngửi thấy mùi nước hoa trên người Hàn Tuyết U bỗng nhíu mày lại, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy Thầm Kiều đi phía sau đôi môi mỏng của anh khẽ nở một nụ cười xấu xa sau đó gật đầu.
“Cũng được, cám ơn cô.”
Thẩm Kiều: “…”
Trong lòng rất rối bời.
Cô cắn chặt môi dưới hai tay buông thõng bên người không khỏi siết chặt lấy góc áo.
Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra với Tuyết U thường hay giúp đỡ anh, tại sao lại không thể tránh xa anh một người tồi tệ như vậy chứ? Thẩm Kiều càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng buồn bực hơn.
Thậm chí cô còn không rõ mình đang tức giận với Dạ Mạc Thâm hay là với Hàn Tuyết U nữa.