*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Thẩm Kiều xuống lầu thì trông thấy xe của Dạ Mạc Thâm, Tiêu Túc nhìn thấy cô, nhanh chóng vẫy tay chào cô.
“Trợ lý Kiều!” Đáng lẽ Thẩm Kiều vẫn khách sáo với cậu ta như mọi lần, thế nhưng gần đây cô đang chiến tranh lạnh với Dạ Mạc Thâm, nên bây giờ nhìn thấy Tiêu Túc cô cũng chẳng vui vẻ gì, cô đưa đôi mắt sắc bén liếc nhìn cậu ta rồi bỏ đi.
Tiêu Túc xoa xoa đầu, cậu ta đã làm gì sai sao? Sau đó không bao lâu, Dạ Mạc Thâm cũng đến đó, Tiêu Túc mặt rạng mày ngời đón tiếp anh, kết quả Dạ Mạc Thâm đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp lướt qua cậu ta.
Lễ nào hai người này lại đụng mặt, cãi nhau rồi? Ngày hôm sau, Thẩm Kiểu xin nghỉ phép đề đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Sau khi lấy được báo cáo, bác sĩ nói vị trí thai của cô không ổn định, dặn đi dặn lại rằng cô nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều, không được làm việc quá sức.
Vừa bước ra bên ngoài, bỗng dưng Thẩm Kiều nhìn thấy một bóng dáng thân quen, nhìn kỹ một chút, hóa ra là Tô Cửu của Tập đoàn nhà họ Hàn, cô ta là thư kí của Hàn Thanh đúng không? Nghĩ lại thì lúc trước bọn họ cũng từng gặp mặt ăn uống với nhau, Thẩm Kiều nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là qua chào hỏi một chút thì tốt hơn.
Thế là Thẩm Kiều đi đến đó, võ võ nhẹ vào vai Tô Cửu.
Tổ Cửu quay người lại: “Thẩm…
Kiều?” “Thật sự là cô sao, thư ký Cửu.”
Thẩm Kiều vui vẻ cười với cô ta: “Sao cô lại đến đây vậy? Cảm thấy không khỏe sao?” Gặp Thẩm Kiều ở đây, Tô Cửu rất bất ngờ, dù sao thì gần đây cô ta cũng đang điều tra tư liệu về Thầm Kiều, bây giờ nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt mình như thế này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật khó tin.
“Không phải tôi.”
Tô Cửu cười mỉm: “Là Tổng giám đốc Thanh.”
Tô Cửu không tài nào nhìn ra được rốt cuộc Hàn Thanh có ý gì với Thẩm Kiểu hay không, tuy Hàn Thanh yêu cầu cô ta tìm hiểu tư liệu về Thẩm Kiều, thế nhưng lại không nói ra mục đích điều tra là gì, nhìn anh ta có vẻ rất quan tâm, lo lắng cho Thẩm Kiều, nhưng hình như lại không phải là kiểu tình cảm nam nữ.
Nếu như không phải là tình cảm nam nữ…tại sao Hàn Thanh lại quan tâm lo lắng cho Thẩm Kiều đến như vậy? Lẽ nào chỉ bởi vì cô là bạn thân của cô Tuyết U thôi sao? Nhưng mà cũng không thấy anh ta yêu thương em gái ruột của mình đến như vậy…
Không hợp lý, rất không hợp lý! Tô Cửu đoán tới đoán lui nửa ngày trời cũng không tìm được đáp án, biết đâu được… hôm nay Thẩm Kiều có thể cho cô ta đáp án mà cô ta muốn.
“Tổng giám đốc Thanh?” Thẩm Kiều vô cùng ngạc nhiên: “Anh ta cũng đến đây sao?” “Vâng, Tổng giám đốc Thanh cảm thấy không được khỏe lắm, nên đến đây để khám một chút, tôi đang giúp anh ta đặt lịch khám.”
“Ồ.”
Một phút trước rõ ràng vẻ mặt anh ta rất tức giận, Thẩm Kiều không muốn làm ảnh hưởng đến Tô Cửu, vậy mà lập tức giây sau đó…anh ta lại gọi cô lên xe.
Tô Cửu chắc chắn mình đã đoán đúng được tình cảm của Hàn Thanh, trên gương mặt cô ta hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, vội thúc giục Thẩm Kiều đang đứng ngơ ngác: “Nhanh chóng lên xe thôi cô Kiều.”
Cô ta giúp Thẩm Kiều mở cửa xe, một lúc lâu sau Thẩm Kiều mới phản ứng lại, vừa định khua tay từ chối thì Hàn Thanh lại cất giọng lạnh lùng: “Mau lên đi.”
Tô Cửu biết Hàn Thanh sắp nổi nóng đến nơi, không dám dây dưa thêm nữa, trực tiếp đầy Thẩm Kiều Vào xe.
Thẩm Kiều: “…”
Cạch! “Lái xe đi.”
Chiếc xe rời khỏi bệnh viện, Thẩm Kiều bị ép lên xe, cảm thấy mông lung, khó xử.
Vậy cũng tính là cô đang đi nhờ xe đúng không? Tuy rằng cô cũng không biết họ đang di đâu.
Điều hòa trong xe mở rất thấp, Thẩm Kiều mới ngồi một lúc đã cảm thấy lạnh lẽo, cô lại mặc một chiếc váy không tay, vô thức đưa hai tay lên xoa xoa giữ ấm, cả người co ro.
Hàn Thanh nhìn gương mặt cô.
Lúc này Thẩm Kiều như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Ánh mắt của người đàn ông này quá mức nghiêm khắc, cứ như một người anh lớn đang nhìn chằm chằm cô, sự uy nghiêm này khiến người ta ngạt thở.
Anh ta đưa tầm mắt rời đi, giọng nói lạnh lẽo: “Chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên đi.”
Tài xế nghe thấy thế, lập tức tăng nhiệt độ điều hòa lên, Tô Cửu ở bên cạnh quan sát được tất cả, trong lòng không khỏi bất ngờ.
Từ bao giờ mà Hàn Thanh biết chú ý đến cảm giác của người khác chứ? Trước đến giờ, chỉ có người khác là quan tâm đến cảm giác của anh ta thôi mà? Xem ra Thẩm Kiều thật sự rất quan trọng với anh ta.
“Đi đâu?” Hàn Thanh đột nhiên hỏi, Thẩm Kiểu vẫn đang ngờ nghệch, bất ngờ bị hỏi đến như thế nên không trả lời lại ngay.
Cô định nói là về nhà, thế nhưng nhận ra chiếc xe này không thuận đường về nhà họ Dạ, bèn trả lời: “Cho tôi xuống đầu đường phía trước là được rồi.”
Hàn Thanh chau mày, có chút không vui nói: “Đến Tập đoàn Tân Thời sao?” Thẩm Kiều: “…Đúng.”
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đáp lại như thế thôi.
“Ha.”
Hàn Thanh cười lạnh một tiếng: “Thế nhưng hôm nay cô lại mặc quần áo thường ngày mà, nếu như đã cho cô đi nhờ thì cô cũng đừng ngại nói thật.”
“Đúng đó cô Kiều, đừng ngại ngùng gì cả, dù sao thì hôm nay Tổng giám đốc Thanh của chúng tôi cũng nghỉ phép mà.”
Thẩm Kiều: “…Được rồi, vậy làm phiển mọi người đưa tôi đến trước cổng chợ ở phố Ninh Dẫn, tôi đến đó có chút việc.”
Tô Cửu chợt nhận ra: “Đó là sản nghiệp của Tập đoàn Tân Thời mà, cô…”
Hàn Thanh đưa mắt liếc nhìn Tô Cửu, cô ta lập tức im miệng.
Bờ môi Hàn Thanh kẽ run, tựa như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không cất thành lời, lúc sau anh ta mới hỏi: “Cô Kiều chơi rất thân với Tuyết U sao?” Nhắc đến Tuyết U, Thẩm Kiều mới cảm thấy khoảng cách giữa mình và Hàn Thanh đã gần thêm không ít, gương mặt cô cũng dịu dàng hơn phần nào.
“Vâng, chúng tôi là bạn tốt của nhau.”
Bạn tốt sao? Hàn Thanh hơi híp mắt lại: “Tốt đến mức nào chứ? Có thể chia sẻ bí mật cho nhau sao?“ Nghe thấy thế, Thẩm Kiều lấy làm lạ, không ngờ rằng Hàn Thanh sẽ hỏi đến những chuyện như thế này, nhưng nghĩ lại thì có lẽ anh ta chỉ muốn quan tâm đến em gái mình mà thôi, cô bèn gật đầu: “Vâng, chúng tôi có thể chia sẻ những bí mật của nhau, Tổng giám đốc Hàn, tôi biết là Tuyết U chỉ vừa mới nhận lại gia đình thôi, trước đây cậu ấy…