**********
"Còn chưa vào đại học thì sao chứ? Đính hôn chứ đâu phải kết hôn, để hai đứa đính hôn trước, xác nhận rõ ràng mối quan hệ hai đứa trước hôn nhân, đến lúc đấy dù có đi chơi đầu con bé cũng không bị người khác dị nghị. Đợi đến lúc tốt nghiệp, rồi hai đứa kết hôn, không phải rất tốt sao?"
Nghe thấy vậy, Sắc mặt của Uất Trì Diệc Thù thay đổi. "Cuộc sống như vậy, mẹ có chắc là cô ấy muốn không?"
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc rồi mới nói: "Viên Viên thích con, con không biết sao?"
Lần này đến lượt Uất Trì Diệc Thù trầm mặc. "Con bé từ nhỏ đã thích con, con không thể nào không cảm nhận thấy được, hơn nữa ngay từ đầu, mẹ đã tính để cho hai người lớn lên sẽ qua lại với nhau rồi. Con là đứa trẻ mẹ nuôi nấng, mẹ có thể nhìn ra được con không có ý gì với người ta cả."
Uất Trì Diệc Thù cũng cau mày: “Vậy thì phải làm sao?" "Làm sao hả? Hai bên các con đều vui vẻ, lúc này đỉnh hôn thì cũng có sao?" “Tất nhiên là có vấn đề” Uất Trì Diệc Thù không hài lòng với kết cục như vậy. “Cô ấy vừa đến tuổi trưởng thành. Trước đây cô ấy thích con, nhưng sau này thì sao? Bây giờ bắt ép cô ấy khiến cô ấy mơ hồ tiếp nhận mọi chuyện như vậy, rồi đến một ngày cô ấy đột nhiên nhận ra rằng tình cảm của cô ấy không phải là dành cho con, đến lúc đó không phải càng phiền toái hơn sao? "
Những lời này khiến cho Hàn Mộc Tử không thể nói thêm được lời nào.
Một lúc lâu sau, Hàn Mộc Tử mới nghiêm túc hỏi Uất Trì Diệc Thù. "Vậy theo ý của con, con nghĩ thế nào?" "Cho cô ấy thêm một chút thời gian, cô ấy cũng vừa mới trưởng thành." "Được rồi, nếu con đã kiên trì một mực như vậy mẹ sẽ không ép buộc con, cái chính ở đây sẽ do Viên Viên làm chủ" "Con đưa cô ấy về nhà họ Đường nghỉ ngơi?" "Đi đi, mẹ sẽ truyền đạt lời của con với người nhà họ Đường."
Sau khi cúp điện thoại xong, Uất Trì Diệc Thù cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự lo lắng rằng hai gia đình tụ họp lại sẽ bắt hai người phải đính hôn.
Khi đã đính hôn thì bản chất của nhiều thứ sẽ trở nên khác biệt.
Và không chỉ Đường Viên Viên mà ngay cả bản thân anh cũng phải xem xét lại tình cảm của mình dành cho cô khi cô đã trưởng thành, rốt cuộc là loại tình cảm gì.
Uất Trì Diệc Thù dựa vào tường, nhắm mắt, tỏ vẻ mệt mỏi. "Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Nhân viên cửa hàng tiện lợi thấy anh đứng đây khá lâu nhưng không mua gì nên tò mò đi qua hỏi.
Cho đến khi Uất Trì Diệc Thù mở mắt ra và nhìn cô, nhân viên phục vụ bị khuôn mặt đẹp trai của anh làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng lại. "Cho tôi hai chai nước khoáng, cảm ơn." "Vâng, vâng ạ."
Phải một lúc sau nhân viên bán hàng mới tìm lại được giọng nói của mình, sau đó cũng quên mất không hỏi xem anh muốn nhãn hiệu nào mà chỉ trì độn lấy cho anh hai chai nước khoáng. Đợi cho đến khi Uất Trì Diệc Thù thanh toán tiền rồi đi ra ngoài, nhân viên ban hàng mới chú ý đến chiếc xe đậu bên ngoài, bên trong xe có một cô gái xinh đẹp đang ngồi chờ.
Cô dựa vào một bên cửa kính xe, khi thấy Uất Trì Diệc Thù quay lại, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng.
Nhân viên bán hàng thở dài, quả nhiên là tất cả những người đàn ông xuất sắc đều đã có chủ rồi, than ôi.
Sau khi lái xe lại, Đường Viên Viên tò mò hỏi: "Anh, sao anh đi mua nước lâu vậy?" "Lúc đó anh có nghe một cuộc điện thoại" "Là số điện thoại của dì Mộc Tử ạ? Dì ấy nói gì với anh vậy?"
Đương nhiên, Uất Trì Diệc Thù sẽ không nói với cô ấy rằng hai gia đình đang chuẩn bị bàn chuyện kết hôn giữa hai người, những chuyện như vậy dễ ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của cô. "Hỏi anh khi nào thì đưa em về, anh nói đang trên đường trở về."
Những lời này không có gì đáng ngờ, Đường Viên Viên đỏ mặt không tiếp lời.
Trên đường trở về, Đường Viên Viên phát hiện ra ngày hôm qua nhiều thứ bên đường đã bị ngập nước, hơn nữa đường đi cũng không sạch sẽ, nhân viên dọn dẹp của Thành phố ai cũng đều đi ủng, tất bật làm công tác vệ sinh.
Thấy vậy, Đường Viên Viên nghĩ đến cảnh đêm qua, Uất Trì Diệc Thù vừa ôm mình vừa lội nước, lúc đó vì xấu hổ mà cô quên mất hỏi một chuyện. "Đúng rồi anh, chân anh không ngứa sao?" "Hum?" "Tối hôm qua trời mưa to, bẩn lắm. Nếu ngứa thì phải đi khám đấy, em nghe nói chân mà ngâm nước mưa thì dễ bị lở loét lắm nên anh cẩn thận một chút."
Cô bé vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào chân anh. Uất Trì Diệc Thù lấy một tay xoa đầu cô: "Đừng lo lắng, em nghĩ anh em là người thế nào chứ, anh không yếu đuối như vậy đâu." "Dù sao nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định anh sẽ đi khám bác sĩ, anh sẽ không để Viên Viên phải lo lắng đâu." "Vâng ạ."
Xe chạy thẳng đến nhà họ Đường. Mà vợ chồng họ Đường sau khi nghe được suy nghĩ của Uất Trì Diệc Thù, liền nhanh chóng lên xe trở về nhà.
Lúc ở trên xe, ba Đường có chút thất vọng. “Vốn dĩ còn tưởng rằng có thể kết thân làm thông gia nữa đấy, nhưng không ngờ thằng nhóc Diệc Thù này lại từ chối. Bà nói xem nếu những lời nói chân thành đó là cậu ta thật tâm nghĩ cho con gái chúng ta, hay là đang mượn chuyện để trốn tránh?"
Nghe thấy vậy Bà Đường trừng mắt hung hăng nhìn ông Đường. "Cái gì mà mượn chuyện để trốn tránh? Tại sao ông lại không có lòng tin với con gái chúng ta gì hết vậy? Viên Viên nhà chúng ta vừa xinh đẹp vuừa đáng yêu như vậy, ai mà không thích? Hơn nữa, cũng nhiều năm như vậy rồi, ông còn chưa hiểu tính cách của Diệc Thù thế nào sao? Nếu không thích thì thằng bé sẽ thẳng thừng từ chối, hà cớ gì mà phải nói ra những lời như vậy, người ta chân thành như thế nhưng sau lưng lại bị ông nhận xét vô trách nhiệm, ông có tin tôi sẽ đánh chết ông không" ТrцуeлAРР.cом trang web cập nhật nhan*h nhất
Bà Đường vẫn cứng rắn, mạnh mẽ như ngày nào, ông Đường vừa né tránh vừa bĩu môi nói: "Bà tức giận cái gì? Tôi không phải đều là vì nghĩ cho con gái chúng ta sao? Tôi sợ con bé thiệt thòi, sợ con bé tìm phải một người không tốt. "Phì phì phì, cả ngày chỉ nói mấy điều không đầu, còn dám nói là vì muốn tốt cho con gái, ông im miệng lại cho tôi. Đứa trẻ Diệc Thù này, chúng ta cũng xem như đã theo dõi nó lớn lên từ nhỏ, nếu thằng bé đã nói ra như vậy thì có nghĩa thằng bé, theo tôi thấy là thằng bé chưa chắc chắn hẳn. Hơn nữa. Viên Viên cũng vừa mới qua lễ trưởng thành, tôi cảm thấy những gì cậu ấy nói là đúng, có quan tâm, lo lắng cũng tốt hơn là không lo lắng gì. Mặc dù tôi rất thích đứa trẻ Diệc Thù này, nếu như cậu ấy có thể là con rể của chúng ta thì chắc chắn sẽ là chuyện tốt nhưng nếu Viên Viên thực sự đúng như những gì cậu ấy nói, con bé vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc của chính mình, về sau nghĩ thông rồi có khi lại không muốn cùng cậu ấy ở bên nhau, vậy nên tôi vẫn là lấy hạnh phúc của con gái lên đầu." "Đây là đương nhiên. Quan trọng nhất vẫn là Viên Viên được vui vẻ và hạnh phúc. Dù gì chúng ta cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái." "Trở về thôi, nhanh chóng trở về, con bé Viên Viên đã ở ngoài điên cuồng cả một đêm rồi, lúc về nhất định sẽ nhớ chúng ta."
Tuy nói là vậy nhưng ông Đường vẫn không khỏi thở dài: "Nếu có thể kết thân thì vẫn là tốt nhất, vẹn cả đôi Ở đường. Bắc Thành này, có lẽ sẽ không thể nào tìm được chàng trai thứ hai ưu tú, tài giỏi hơn Uất Trì Diệc Thù
Bà Đường cũng thở dài: "Đúng vậy, đúng là rất ưu tú, dù ở bất kỳ phương diện nào cũng chưa bao giờ làm cho nhà họ Dạ lo lắng, đứa nhỏ này rất thông minh." "À mà vợ à, bà nói xem, nếu như về sau Viên Viên nhà chúng ta cùng cậu ấy thành đôi rồi, vậy thì đứa trẻ ngốc, đơn thuần Viên Viên nhà chúng ta sẽ không bị cậu ta tính kế chứ?"
Bà Đường: "Tính kế ai thì cũng không thể tính kế vợ mình chứ? Ông dám tính kế vợ mình sao?"
Ông Đường: …………