Lần này, chuyên viên trang điểm sử dụng phần má màu trắng làm lớp nền trang điểm rồi sẽ dán thêm những viên kim cương vàng nhỏ trên viền mí mắt vừa vặn phối hợp cùng bộ lễ phục màu vàng của cô ấy. Đôi mắt của thiếu nữ sạch sẽ, vì vừa mới khóc nên đôi mắt của cô ấy trong veo như vừa được thanh tẩy. Chuyên gia trang điểm đánh cho cô một lớp kem lót quanh mắt, vậy nên dù không cần dùng đến phần lớp phấn mắt thì vẫn có thể nhìn thấy màu đỏ nhạt. Chuyên gia trang điểm có tay nghề tuyệt vời nên lớp trang điểm trông vô cùng tự nhiên, chỉ có thể nhìn thấy lớp phấn mắt màu hồng mà không thể nào biết được rằng cô vừa khóc xong. “Thật là đẹp” Chuyên gia trang điểm giúp cô vén mấy sợi tóc ra sau: “Đã trang điểm như vậy rồi nên kỹ nhớ rằng khi đi ra ngoài chỉ cần mỉm cười nhẹ nhàng là được.” "Ừm ừm.
Lúc này, Đường Viên Viên đã hoàn toàn khống chế được cảm xúc của mình, sẽ không dễ dàng rơi nước mắt nữa, nhưng để cô có thể mỉm cười thì vẫn có chút khó khăn. "Cười một cái để tôi xem xem nào? Tôi xem cười đã đủ tiêu chuẩn chưa nào" Chuyên gia trang điểm yêu cầu.
Nghe vậy, Đường Viên Viên sửng sốt một chút, sau đó khỏe mỗi chậm rãi, khó khăn kéo lên đường vòng cung, cuối cùng cô chỉ có thể chán nản nhìn chuyên viên trang điểm. "Thôi, cười không được cũng không sao. Cố gắng đừng miễn cưỡng bản thân quá. Lát nữa xuống dưới sẽ có rất nhiều người, chỉ cần gặp được người quen thì tự nhiên sẽ cười thôi.
Sau đó, chuyên gia trang điểm và trợ lý giúp cô kiểm tra, khi đảm bảo chắc rằng mọi chi tiết trên cơ thể cô không có vấn đề gì, rồi mới dắt tay cô ra ngoài. “Hôm nay, giày cao gót hơi cao một chút, đi đường cần thận, đừng để bị nhã. “Vâng, vàng” Đường Viên Viên gật đầu, sau đó cô được chuyên gia trang điểm dắt tay ra ngoài.
Những người bên kia đã đợi sẵn, nhìn thấy Đường Viên
Viên đi ra, vẻ mặt vui mừng, cúi người nói: "Cô Đường đã trang điểm xong chưa?" "Ừm, xong rồi, có thể xuống lầu thông báo bắt đầu lễ trưởng thành." "Vâng ạ, vâng ạ." “Không làm lỡ nhiều thời gian của mọi người chứ?” Đường Viên Viên lo lắng hỏi, dù sao thì hình như cô đã vượt quá thời gian cho phép rồi. Người đàn ông vội vàng cười nói: "Cô Đường nói gì vậy? Hôm nay, mọi người đều ở đây để dự lễ trưởng thành, nhân tiện uống rượu nói chuyện, ngoài ra bà Đường và bà Dạ đều ở dưới lầu chào hỏi mọi người. Tôi sẽ đi xuống thông báo một chút, cô Đường cứ từ từ xuống không cần phải vội." “Cảm ơn. Quả thật ở đây có rất nhiều khách hứa, căn bản đều là những người có quan hệ tốt với nhà họ Đường, cũng không phải loại người quen biết qua loa, không ít người tới tặng quà, nhưng cũng không nói lễ trưởng thành sẽ bắt đầu khi nào nên dù có đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy bắt đầu nhưng họ cũng không nói câu nào.
Dù sao, hôm nay cũng không chỉ có người nhà họ Dạ tới đây, mà ngay cả người nhà họ Hàn cũng đến, ba gia tộc lớn hợp lại, đúng là một cảnh tượng này hiếm thấy.
Vì vậy một số người không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận, bàn tán: "Con gái nhà họ Đường tổ chức lễ trưởng thành, người của nhà họ Dạ có đến cũng là bình thường, dù sao thì cậu chủ của Tập đoàn nhà họ Dạ và con gái nhà họ Đường vốn là thanh mai trúc mã, nếu không đến cũng không được, nhưng nhà họ Hàn thì có quan hệ gì nhỉ? Hình như bao giờ nghe qua hai cậu chủ nhà họ Hàn có quan hệ thân quen với con gái nhà họ Đường?" “Thế này là bà không biết rồi, tại sao con gái nhà họ Đường và cậu chủ nhà họ Dạ lại có thể là thanh mai trúc mã? Không phải là do bà cụ nhà họ Dạ tác hợp sao, nếu không thì sao đến lượt con gái nhà khác được? Hơn nữa, tôi còn nghe nói khi Chủ tịch Dạ đến Đường Thị, anh ấy đã nói rõ ràng rằng ông ấy muốn tìm một cô bạn gái cho con trai nhà mình, mà đúng lúc con gái nhà họ Đường lại được chọn lựa. "Thật sao? Nhà họ Đường này cũng thật là may mắn. Lúc trước nhà họ cũng đâu có thân quen với nhà họ Dạ đâu, ở Bắc Thành này nhà họ Đường cùng là một Tập đoàn nằm trong nhóm trung thôi, mà bây giờ lại có thể chen chân trở thành một trong ba gia tộc lớn. “Vậy nên mới nói người trong cái vòng này rất quan trọng, con gái nhà Đường được mặc định là con dâu của Tập đoàn Dạ Thị, người nắm quyền hành lớn nhà họ Hàn là Hàn Thanh cũng là anh trai ruột của bà cụ Dạ, không chỉ là một yêu thương vợ hết mực mà còn là một người vô cùng cưng chiều em gái. Người mà em gái ông ta chọn lựa thì người làm anh trai như ông ta nhất định sẽ ủng hộ." "Nói cách khác, nếu như có thể lọt được vào mắt xanh của nhà họ Dạ thì tương đương với việc quen biết với hai gia tộc?" "Không chỉ có vậy “Không chỉ có vậy, gì nưã?” Co người kinh ngạc kêu lên. "Bà có nghe qua về nhà họ Uất Trì ở nước ngoài chưa? Ông chủ của doanh nghiệp đó đã giao toàn bộ Tập đoàn cho cháu trai của mình"
Toàn bộ tập đoàn Uất Trì được lãnh đạo bởi người tên Uất Trì Diệc Thù.
Uất Trì Diệc Thù nghiễm nhiên trở thành chàng trai trẻ tuổi nhất giàu có bậc nhất
Mọi người đều không khỏi ngưỡng mộ không thôi, vừa ngưỡng mộ, trong lòng cũng dấy lên những suy nghĩ khác. "Nhưng người mà bà Dạ thích,có chắc là cậu chủ nhà họ Dạ cũng sẽ thích không? Nghe nói con gái nhà họ Đường rất béo, gần một trăm cân lận"
Người vừa nói ra câu này liền bị người bên cạnh bịt miệng. “Bà nói lung tung gì vậy, cái gì mà một trăm cân, đều là tin đồn thổi hồng thôi, cho dù là sự thật cũng không đến lượt bà nói. “Nếu là thật, thì làm sao cậu chủ nhà họ Dạ lại có thể yêu thíchs một đứa con gái mập mạp được, sợ rằng mắt cũng híp lại thành một đường mất. Tôi đã từng nhìn thấy cậu chủ nhà họ Dạ, dáng người cao gầy, với khuôn mặt đấy thì ít nhất cũng phải nên tìm một người tương đương xứng tầm” "Có lẽ, những người khác cũng có cơ hội đấy?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách th*eo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Vì vậy trong bữa tiệc, có người âm thầm nổi lên những tâm tư khác.
Nhanh chóng triệu tập các cô con gái nhà mình, một trong số đó là nhà họ Trương, cô ấy năm nay mười chín tuổi, nước da trắng trẻo, dáng người mảnh mai, ngay cả vẻ ngoài cũng thuộc dạng bậc nhất. "Ngưng Ngưng, không phải con từng phàn nàn rằng trong trường con có một thằng nhóc không được đẹp trai theo đuổi con sao?"
Trương Ngưng Vũ bị mẹ vừa lôi kéo vừa hỏi, không nhịn được mà bĩu môi nói: "Đúng vậy, con có nói qua, có chuyện gì sao?" "Vậy thì người đứng trên sân khấu có đẹp không? Có đáp ứng tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của con không?" "Mẹ, con bao nhiêu tuổi rồi? Con vừa mới trưởng thành năm ngoái thôi, mẹ đừng có mà cả ngày lo sợ không gả được con đi, đừng có suốt ngày lựa chọn đối tượng cho con, được không?" "Ngưng Vũ, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con. Con gái như con trước sau thì cũng phải gả đi. Bây giờ, con vẫn còn trẻ đẹp không tìm người phù hợp đi chẳng lẽ đợi đến hoa tàn ít bướm mới đi tìm? Đến lúc đó, những người tài giỏi còn có thể yêu thích con được sao?" "Hoa tàn ít bướm? Mẹ, mẹ nói quá rồi. Con mới mười chín tuổi. ít nhất phải hai mươi năm nữa mới được coi là hoa tàn ít bướm? Mẹ đừng lo lắng, gấp gáp như vậy... “Ồ, con cứ xem một chút đi, nếu không vừa ý thì cứ coi như mẹ chưa nói gì."
Trương Ngưng Vũ chỉ đành nhìn theo hướng ngón tay của bà ấy, đúng lúc nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù trên sân khẩu.
Hôm nay, Uất Trì Diệc Thù ăn mặc chỉnh tề, bộ âu phục màu xanh lam mặc trên người như được thiết kế riêng cho anh, từng hành động cử chỉ của anh đều toát lên vẻ lạnh lùng, cao quý.
Trương Ngưng Vũ luôn cảm thấy rằng những bộ quần áo âu phục không phải là những bộ đồ đẹp đẽ gì, bởi vì đa số đàn ông mặc nó đều mang lại cảm giác của dân bản bảo hiểm. Vì vậy, cô ta không có ấn tượng tốt về những người đàn ông trong bộ trang phục chỉnh tề.
Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù, Trương Ngưng Vũ đột nhiên cảm thấy không phải âu phục không đẹp, mà là cô chưa từng gặp người phù hợp với bộ đồ đó, cũng giống như cô vậy. Không phải cô ấy không muốn yêu, chỉ là trong những người theo đuổi cô, cô chưa nhìn trúng ai cả.
Thấy con gái sững sờ, mẹ Trương lúc này mới nở nụ cười: "Thế nào? Mẹ nói với con lần này rất tốt đúng không?" Nghe vậy, Trương Ngưng Vũ liền định thần lại, bĩu môi nói: "Một người đàn ông ưu tú như vậy sẽ chưa có đối tượng sao? Chỉ sợ sẽ bị người khác đoạt rồi? Con không muốn làm kẻ thứ ba đâu. "