Đường Viên Viên lè lưỡi một cái, nhỏ giọng nói: “Tớ có chút việc phải ra ngoài, mới vừa về trường đấy”
“Chậm chút nữa là giáo viên sẽ tới đó.”
Đúng vậy, trễ chút nữa là bị ghi tên rồi, may mắn vừa kịp lúc.
Xong tiết học, Đường Viên Viên nghĩ tới món quà còn để trong túc xá, cô định trở về giải thích với Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn một chút.
Thế nên cô vội vàng dọn sách giáo khoa, trở về ký túc xá.
Vừa bước vào ký túc xá, Đường Viên Viên phát hiện Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ đã về, đang nằm đắp mặt nạ, thấy cô trở về, bọn họ không vui hỏi thăm.
“Viên Viên, không phải chúng tôi đã thấy cô cầm quà đi ra rồi sao? Sao lại cầm về?”
Đường Viên Viên hơi xấu hổ: “Chuyện đó, không phải thế, tớ có đưa quà của các cậu cho anh ấy, nhưng anh không nhận”
“Cái gì? Sao có thể không nhận?”
Viên Nguyệt Hàn lập tức đứng lên, kích động đến mức thiếu chút nữa là mặt nạ trên mặt rớt xuống.
Trương Hiểu Lộ liếc một cái cô ta mới tỉnh táo lại.
“Viên Viên, là anh cậu không nhận hay là cậu không đưa giúp chúng tôi? Thật ra cậu không cần lo lắng đâu, cho dù ngày nào đó chúng tớ thật sự làm chị dâu cậu thì cũng sẽ không cướp anh cậu đi đâu, bọn tớ sẽ biết anh cậu đối xử với cậu rất tốt, đến lúc đó sẽ có nhiều người yêu thương cậu hơn nữa, quá tốt rồi.”
Nhiều người yêu thương cô hơn? Cô không thèm.
Đương nhiên Đường Viên Viên không nói mấy câu này ra.
Cô chỉ nghiêm túc giải thích: “Tớ đã hứa với các cậu rồi mà, nhất định sẽ không nuốt lời đâu, tớ đã đi một đoạn đường.
dài rồi nhưng anh ấy bảo sẽ anh không nhận quà của bất kỳ ai”
“Tại sao lại thế?”
Đường Viên Viên nhớ tới những lời Chung Sở Phong nói, cô mấp máy môi, sau đó mới nói: “Có quá nhiều người tặng quà cho anh ấy, nếu anh ấy nhận hết thì không thể làm được, nhưng nếu chỉ lấy quà của một người thì sẽ bất công với những người khác, cho nên anh ấy không nhận gì cả”
Trương Hiểu Lộ không tin.
“Những lời này là chính miệng anh ấy nói hả?”
Đường Viên Viên níu chặt vạt áo: “Anh Sở Phong nói cho tớ biết”
“Anh cậu ở trường nam sinh bên kia à?”
Trương Hiểu Lộ nheo mắt ráng nhớ lại, cái tên Chung Sở Phong đó đúng thật là tên nói nhiều, lần trước còn mời bọn họ ăn bữa khuya nữa. Hơn nữa, mỗi lần anh ta trông thấy Đường Viên Viên là đôi mắt sáng rực lên, trong lòng anh ta nghĩ cái gì đều hiện hết lên trên mặt.
Nếu anh ta nói thế cũng có khả năng.
Trương Hiểu Lộ mỉm cười: “Lúc Chung Sở Phong nói mấy câu này này, có anh cậu ở kế bên không? “
Đường Viên Viên gật đầu.
“Có”
“Anh ấy nghe thấy hết mà”
“Nghe thấy hết.”
“Vậy anh ấy có nói gì không? Cậu có nói giúp tụi tớ không?
Không nhận quà của người lạ cũng không sao, nhưng bọn tớ có phải người lạ đâu, không phải anh cậu rất chiều cậu sao?
Viên Viên, cậu phải nói tốt giúp tụi tớ ở trước mặt anh ấy chứ”
“Đúng đó Viên Viên.”
‘Viên Nguyệt Hàn cũng phụ họa: “Có vẻ như anh cậu rất lạnh lùng, không phải anh ấy không thích tiếp xúc với người khác sao? Cậu giúp chúng tớ một chút, nói tốt với anh ấy vài câu, chúng tớ không có ác ý đâu, chỉ đơn giản là thích anh ấy thôi”
Hai người bọn họ khiến Đường Viên Viên cảm thấy vô cùng khó xử: “Xin lỗi các cậu, đồ tớ đã đưa giúp các cậu rồi, nhưng anh ấy không chịu nhận, tớ không giúp được rồi”
Nói xong, Đường Viên Viên còn thêm một câu: “À, nếu các cậu không tin tớ thì đợi lần sau có cơ hội, các cậu tự đi tặng đi nhé”
“Tớ còn phải chạy bộ nữa, tớ đi trước nhé.”
Đường Viên Viên không đợi bọn họ trả lời, cô xoay người rời khỏi ký túc xá.
‘Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ không kịp gọi cô lại, Đường Viên Viên đã chạy ra ngoài rồi.
“Làm cái quái gì thế?”
Trương Hiểu Lộ tức giận bước đến đạp món quà một cái: “Cho rằng bản thân là em gái người ta nên lên mặt à? Cô ta không phải em gái ruột mà đã thành ra như vậy rồi, nếu là thật chắc cô ta leo lên đầu lên cổ mình ngồi luôn rồi!”
Viên Nguyệt Hàn: “…”