Vừa dứt lời, ba người trên bàn đều đưa mắt nhìn về phía cô bé.
Bất thình lình bị ba người đồng thời nhìn sang, trong nháy mắt Đường Viên Viên xấu hổ đến mức không khỏi đỏ mặt lên.
“Sao, sao vậy?”
Chung Sở Phong nghẹn nửa ngày mà không nói được câu nào, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Dù sao thì sức ăn bình thường của Đường Viên Viên nào có nhỏ như vậy đâu. Cho cô bé thêm mấy cái bánh thì cô bé đều có thể ăn hết, sau đó còn ăn thêm được những món khác, hệt như con lợn con vậy, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà hiện giờ, cô bé lại chỉ ăn có một cái, còn nói mình đã no rồi.
Là bởi vì những lời mà An Thiến đã nói với cô bé vào tối hôm qua ư? Tuy rằng cậu đã an ủi cô bé, nhưng lời nói đã thốt ra chính là bát nước đổ đi, làm sao có thể xóa sạch ám ảnh tâm lý để lại được, đúng không?
Chung Sở Phong đột nhiên rất hối hận, hối hận vì để An Thiến cùng tham gia chuyến đi này.
Nếu không có cô ta, chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Ngược lại, biểu cảm của Uất Trì Diệc Thù lại rất thờ ơ, như thể cậu đã biết gì đó nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gắp thêm mấy món vào trong chén của Đường Viên Viên, nhỏ giọng nói: “Vậy thì ngồi ăn cơm với anh trai thêm chút đi. Em còn đang lớn nên không thể ăn quá ít”
“Nhưng mà…” Đường Viên Viên suýt chút nữa đã thốt lên rằng mình quá béo, nhưng khi lời nói đến bên môi lại miễn cưỡng kiểm soát lại được.
“Được rồi, em sẽ ăn cùng anh trai thêm chút nữa” Cuối cùng, Đường Viên Viên cũng ăn xong một chút. Uất Trì Diệc Thù lại gắp cho cô bé thêm một miếng nữa, rốt cuộc cũng lấp đầy bụng của cô bé. Đường Viên Viên nhận ra mình không thể ăn thêm được nữa, chỉ có thể kéo tay áo của Uất Trì Diệc Thù dưới gầm bàn mà thì thầm: “Anh trai à, em thật sự không thể ăn được nữa”
Lúc này Uất Trì Diệc Thù mới dừng lại: “Ăn no rồi thì ra ngoài đi dạo một chút’“
Nói xong, cậu trực tiếp đứng dậy nói với Chung Sở Phong: “Tớ đưa em ấy đi dạo”
Chung Sở Phong sững sờ vài giây: “Được.”
Điều này có nghĩa là cậu không muốn Chung Sở Phong đi theo. Cậu ta và Uất Trì Diệc Thù đã là bạn của nhau nhiều năm rồi nên cậu ta có thể hiểu được ý của Diệc Thù.
An Thiến cũng buông chiếc thìa trong tay xuống: “Em cũng no rồi, em phải đi dạo một chút.”
Kết quả cô ta vừa đứng dậy liền bị Chung Sở Phong ép ngồi lại trên ghế: “Em đi làm gì? Em mới ăn có bao nhiêu đâu, ngồi xuống ăn nhiều thêm một chút’“
“Em no căng bụng rồi.”
“No rồi cũng ngồi ở đây”
Giọng điệu của Chung Sở Phong trở nên lạnh lùng, sau khi xác định Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên đã đi ra ngoài rồi thì mới nói với vẻ không vui: “Không thấy người ta không muốn cho em đi theo sao? Không có mắt à?”
“Chung Sở Phong, dựa vào đâu mà anh lại nói như vậy với em?
“Vậy em dựa vào đâu mà đi theo anh? Chuyến đi lần này anh có mời em đến cùng không? Em có biết bản thân mình là con gái cần phải có thể diện không? Không có ai mời em, lại còn nói rõ là không muốn cho em đi theo mà em vẫn mặt dày theo sau là sao?”
Nghe thấy thế, An Thiến đứng bật dậy với vẻ không thể tin được.
“Em mặt dày? Là anh mặt dày mới đúng đó. Anh không phát hiện trong mắt trong lòng Đường Viên Viên cũng chỉ có mỗi anh trai cô ta thôi sao? Có vị trí của anh không? Rốt cuộc.
thì ai mới là người không biết xấu hổ mà đi theo cho bằng được? Em thấy là anh mới đúng nhỉ?”
“Eml”
Chung Sở Phong bị những lời này của cô ta chọc giận đến mức cả gương mặt tái xanh.
“Còn không biết xấu hổ mà nói em” An Thiến cười khẩy, khoanh tay đứng dậy: “Sao anh không tự nghĩ lại xem bản thân mình là dạng người gì?”
Bình thường thái độ của người như Chung Sở Phong luôn đối với phái nữ rất tốt, trong mắt của phái nữ cậu ta chính là một chàng trai phong độ, cho dù không phải là cô gái mình thích cũng có thể cho người ta sắc mặt tốt.
Ngoại trừ Ôn Cảnh Nhu liều chết dây dưa với Uất Trì Diệc Thù rồi tìm đến ký túc xá của bọn họ, còn có An Thiến đang đứng trước mặt nói năng bậy bạ lung tung.
Nếu như không phải bởi vì cô ta và mình còn có chút quan hệ thân thích, có lẽ Chung Sở Phong đã ra tay rồi.
Kết quả An Thiến lại không làm được gì, còn hùng hùng hổ hổ.
“Tự mình đa tình đối tốt với người ta, cho là tình cảm của mình sâu đậm lắm, lại không biết căn bản là người ta còn chẳng thèm để anh vào mắt, chẳng có chút địa vị nào trong lòng người ta, còn không biết xấu hổ nói em. Còn nữa, có phải là mắt anh có vấn đề không, trong trường học còn thiếu mấy cô gái xinh đẹp à? Thế mà phải chạy đến trường cấp ba tìm, chạy đến trường cấp ba tìm thì thôi đi, tốt xấu gì anh cũng nên thích một đứa con gái xinh đẹp, thân thể không tệ còn đỡ, em cũng sẽ không cảm thấy đầu óc của anh có vấn đề, nhưng không nghĩ tới anh lại không bình thường như vậy, vậy mà lại đi thích một con mập!”