Khi nghe thấy cô ấy nói một cách đầy giả tạo, biểu cảm trên gương mặt của...
“Tịnh Nhan, cậu đang nói linh tỉnh gì vậy?” Tịnh Nhan phản ứng lại: “Đúng rồi, đúng rồi, không thể nói trước mặt cậu được.” Cô ấy cười khúc khích, hoàn toàn không để ý gì cả: “Cậu chạy đến đây làm gì vậy? Bạn của cậu tới tìm cậu à?” “Ừ.” Khi nghe thấy cô ấy nói từ “bạn”, sắc mặt của Thẩm Kiều mới dễ nhìn hơn đôi chút, cô cúi đầu liếc nhìn chiếc túi trên tay: “Cậu ấy nói là mang đồ đến cho mình.” “Cái gì vậy?” Tịnh Nhan cầm lấy chiếc túi rồi ngắm nghía nó, cô ấy không nhịn được mà thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc: “LV mẫu mới nhất năm nay, người bạn này của cậu thật sự giàu quá đi, Thẩm Kiều.” Thẩm Kiều không biết thương hiệu này, cô cũng không hề biết nó có giá bao nhiêu tiền, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tịnh Nhan, đại khái cô cũng biết đây là một chiếc túi rất xa xỉ, vì vậy cô lấy lại chiếc túi rồi liếc nhìn, sau đó nói: “Nếu nó đắt như vậy thì lúc nào mình phải tìm thời gian để trả lại cho cậu ấy mới được. ” “Tại sao lại phải trả?” Tịnh Nhan lườm cô một cái rồi đột nhiên nói: “Đột nhiên tặng cho cậu một món đồ quý giá như vậy, liệu có phải cậu ấy đã làm gì có lỗi với cậu rồi hay không? Nghe cô ấy nói vậy, trái tim của Thẩm Kiểu đột nhiên chấn động, không ngờ suy nghĩ của Tịnh Nhan lại bất ngờ trùng khớp với suy nghĩ trước đó của cô.
Tuy nhiên cô ấy chỉ thuận miệng nói ra những lời đó mà thôi.
Có thể trước đây Hàn Tuyết U rất thân thiết với cô, nhưng giữa bọn họ chưa bao giờ xuất hiện chuyện nhất quyết tặng quà cho nhau, Hàn Tuyết U lại càng không mua mấy món quà đắt tiền để tặng cho cô, hôm nay là lần đầu tiên cô ta tặng cô một món quà đắt tiền như vậy.
“Cậu lại nói linh tinh rồi!” Thẩm Kiều ngẩng mặt lên, cô thực sự nồi giận.
Tịnh Nhan vội vàng cười tủm tỉm và nhận lỗi: “Xin lỗi cậu, mình chỉ thuận miệng nói đùa một chút mà thôi, cậu đừng nóng giận như vậy mà.” Thẩm Kiều thực sự rất tức giận, cô xoay người rời đi, Tịnh Nhan vội vàng đuổi theo sau: “Thẩm Kiều, cậu đừng giận mình, mình thật sự chỉ nói đùa mà thôi, mình không hề có ác ý gì đâu mà.” Đang đi thì bước chân của Thẩm Kiều đột nhiên dừng lại.
Bởi vì cô đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa công ty, bà ta đang ló đầu ra nhìn vào bên trong công ty, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, không cho vào bên trong.
Nhưng Thẩm Kiều lại rất quen thuộc với bóng dáng đó, đó là mẹ Thầm mà đã lâu rồi Thẩm Kiều không được gặp! Vẻ mặt của Thẩm Kiều đột nhiên trở nên phức tạp hơn, cô đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn về phía bà ta.
Chẳng phải bà ta đã đuổi cô ra khỏi nhà họ Thẩm rồi hay sao? Tại sao bây giờ còn tới công ty tìm cô? Là vì… cảm thấy có lỗi với cô nên mới đến đây gặp cô đề nói lời xin lỗi sao? Hay là đã lâu rồi cô không về nhà nên mẹ Thẩm cảm thấy nhớ mình rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Đang suy nghĩ thì người nọ quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Kiều.
Sau đó, trên gương mặt của mẹ Thẩm đột nhiên nở một nụ cười, bà ta nhanh chóng bước về phía Thẩm Kiều.
“Tịnh Nhan, mình gặp được người quen, cậu đi vào trước đi.” Trước khi mẹ Thẩm đi tới, Thẩm Kiều đã đưa chiếc túi trên tay cho Tịnh Nhan, nhờ cô ấy mang vào trong hộ mình, Tịnh Nhan thấy sắc mặt của cô không ổn nên đã di trước.
Mẹ Thầm nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Kiều, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười.
“Thẩm Kiều à, quả nhiên là con đang làm việc ở đây, người trong công ty của các con không cho mẹ vào.
Cổ họng của Thẩm Kiểu rất khàn, cô không thể nói được tiếng nào, chỉ nhìn bà ta bằng vẻ ngơ ngác.
Mẹ Thẩm bị ánh mắt của cô làm cho có chút áy náy, bà ta bất giác nhìn sang hướng khác, khẽ ho nhẹ một tiếng: “À… Chúng ta tìm một chỗ đề ngồi đi.” Trong một quán cà phê gần đó.
Bởi vì đây là khu vực kinh doanh vô cùng sầm uất, lại ngay gần tập đoàn Tân Thời đứng đầu thành phố Ninh, cho nên ngay cả mấy quán cà phê gần đó cũng vô cùng đắt đỏ, đây là lần đầu tiên mẹ Thẩm vào một quán cà phê như vậy, khi ngồi trong đó hưởng thụ hơi mát từ điều hòa và cảm giác khi ngồi trên bộ sô pha bằng da thật, bà ta không nhịn được mà than thở.
“Đây chính là cuộc sống của những người giàu có sao?” Thẩm Kiều không nói gì cả, cô chỉ hít một hơi thật sâu, sau đó nhấp một ngụm cà phê. . ngôn tình hài
Hy vọng cà phê có thể giúp cổ họng của cô bớt khàn.
Một lúc sau, mẹ Thẩm tiếp tục nói: “Thẩm Kiều, bây giờ con sống yên vui sung sướng rồi, ngày nào cũng đến mấy quán cà phê như này để uống cà phê à?” Làm sao Thẩm Kiều có thể tới nổi đây chứ? Cô chưa kịp trả lời, mẹ Thẩm đã nói tiếp: ‘Con sống tốt thì mẹ cũng cảm thấy vui!” Cổ họng nghẹn lại, Thầm Kiều càng không nói nên lời.
Vốn dĩ ngay từ nhỏ cô đã chẳng nhận được nhiều tình yêu thương, nên nhiều khi cô đều cố gắng làm tốt tất cả mọi chuyện, hy vọng được mẹ mình khen gợi nhiều hơn, lần này nhận được ý tốt từ mẹ Thẩm, Thẩm Kiều đột nhiên không kìm được cảm xúc.
Nhưng cô chưa kịp bộc lộ hết những cảm xúc này, thì mẹ Thầm đang ngồi bên kia lại liếc nhìn cô một cách lo lắng bất an, sau đó nhỏ giọng nói: “Mẹ cứ tưởng rằng gả con vào nhà họ Dạ là sẽ hại con, nhưng không ngờ bây giờ lại tốt cho con.
Thẩm Kiều, con có thể cho mẹ một ít tiền được không?” Cảm xúc vừa dâng trào của Thẩm Kiều cứ thế mà bị mắc kẹt lại, cô ngơ ngác nhìn người đang ngồi trước mặt.
Mẹ Thẩm ho nhẹ một tiếng: “Mẹ định chuyển em gái con đến một trường tốt hơn, để con bé đi học thêm, nhưng trong nhà lại không còn tiền để hỗ trợ nữa, vậy nên mẹ hy vọng con…” “Vậy nên, thật ra mục đích hôm nay của mẹ khi đến đây là vì điều này sao?” Cuối cùng Thẩm Kiều cũng lên tiếng, nhưng cổ họng của cô lại khàn đến đáng sợ, trong giọng nói cũng mang theo chút run rầy.
“Thầm Kiều, con đừng trách mẹ nói những điều này, con nhìn xem, bây giờ con cũng đã hạnh phúc rồi, mọi người có phúc cùng hưởng thì có gì sai sao? Vốn dĩ cuộc hôn nhân này là của em gái con, đáng lẽ con bé nên được hưởng những điều hạnh phúc này. Nhưng bây giờ những thứ này đều dành cho con, con cũng đã gả vào gia đình tốt như vậy rồi, chẳng lẽ giúp đỡ em gái của con là sai sao?” Vì sợ cô sẽ từ chối, mẹ Thẩm bắt đầu liên tục nhắc nhở cô.
“Con còn tưởng rằng… lần trước con bỏ nhà đi lâu như vậy, lần này mẹ thật sự đến đây gặp con cơ đấy.” Thẩm Kiều lầm bẩm, vành mắt của cô hơi đỏ lên: “Có phải mẹ nghĩ rằng con gả vào nhà họ Dạ thì rất hạnh phúc hay không? Hôm nay chính mẹ cũng nhìn thấy đấy, mẹ nghĩ rằng con rất hạnh phúc phải không? Vậy đã bao giờ mẹ thử nghĩ xem con ăn có no không, sống có tốt không chưa? Mẹ đã từng hỏi con mấy chuyện này chưa?” “Con có thể gả vào nhà họ Dạ đứng đầu thành phố Ninh thì làm gì có chuyện không sống tốt? Thẩm Kiều, bây giờ con giàu có rồi lại muốn bỏ mặc chúng ta sao?” “Nhà họ Dạ đứng đầu thành phố Ninh.” Thẩm Kiều khẽ cười, trong giọng nói tràn đầy vẻ tự giễu: “Đúng là nhà họ Dạ đứng đầu thành phố Ninh, nếu quả thật tốt như vậy, vậy tại sao lúc trước mẹ lại bắt con phải gả thay? Nói đến đây, Thẩm Kiều mới ngước mắt lên nhìn mẹ Thẩm bằng vẻ bình tĩnh: “Nếu nhà họ Dạ thực sự tốt như vậy, thì mẹ có thể nói cho con biết xem tại sao mẹ lại không gả Thẩm Nguyệt cho nhà họ không?” Mẹ Thầm đột nhiên không nói được lời nào, bà ta nhìn Thẩm Kiều bằng vẻ lúng túng.
“Thầm Kiều, mẹ không có ý đó, trước đây mẹ thật sự không nghĩ nhiều như vậy, nếu con trách mấy lời nói linh tỉnh của mẹ thì mẹ xin lỗi con được không? Nhưng mà…” Bà ta chưa kịp nói hết lời thì đã bị Thẩm Kiều cắt ngang.
“Đều là con gái của mẹ, nhưng chỉ vì con đã ly hôn mà mẹ lại gả con cho nhà họ Dạ thay con bé. Lúc đó…
trong lòng mẹ thật sự muốn tốt cho con, chứ không phải bắt con phải hứng chịu xui xẻo thay Thẩm Nguyệt sao?”