**********
Chương 1566: Chỉ có một câu hợp ý anh
Ba cô gái nhỏ cùng ngồi xuống một chỗ.
Bốn chàng trai chỉ có thể đứng chờ bên cạnh. Các cô gái nhỏ không thể tránh khỏi yếu ớt mỏng manh hơn một chút, mọi người đều sẵn lòng cả.
Sau khi uống xong đồ uống và nghỉ ngơi tốt rồi, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Cứ vừa đi vừa ngừng như vậy, tổng cộng nghỉ ngơi hai ba lần cuối cùng mọi người cũng lên tới đỉnh núi.
Không khí trên đỉnh núi rất tốt. Đứng trên cao nhìn xuống, thành phố bên dưới đã thu nhỏ lại rất nhiều, quan sát núi sông cũng đặc biệt tráng lệ hơn.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Khả Phi đến một nơi như vậy, cô bé không nhịn được quay đầu lại nhìn cảnh núi non sông nước hùng vĩ, trong lòng cực kỳ chấn động.
Trước kia cô bé nào có cơ hội như vậy. Lúc này có thể nhìn thấy phong cảnh hùng vĩ như vậy, trong lòng có chút kích động, một ít cảm xúc đè nén trong lòng cũng suýt chút nữa đã phun ra ngoài. "Đến buổi tối em sẽ thấy nơi này còn đẹp hơn nhiều. Những ngôi sao cực kỳ sáng, xung quanh yên tĩnh, thậm chỉ còn có cả tiếng dế mèn kêu."
Chung Sở Phong dường như có thể cảm nhận được sự chấn động trong lòng cô bé và chủ động bắt chuyện với cô bé. "Rồi đến ngày mai, khi mọi người cùng nhau đi ngắm bình minh, em sẽ lại bị chấn động thêm một lần nữa cho xem." "Ngắm bình minh a?" "Đúng vậy, mọi người đến đây để ngắm bình minh. Cảnh bình minh ở đây cực kỳ đẹp." Chung Sở Phong cười nhạt: "Đại khái là trước đây anh đã từng tới đây vào cuối tuần. Lúc đó anh lập nhóm đi cùng mọi người, khi vừa mới tới cơ bắp ở hai chân đau nhức kinh khủng. Vì vậy tốt nhất tối nay em nên đi tắm và mátxa chân để cơ bắp dãn ra một chút. Tránh cho ngày mai sẽ đau nhức."
Cậu vừa nói như vậy thì Mạnh Khả Phi đã hiểu ngay, dù sao bọn họ cũng đã đi bộ tới đây mà. "Vâng ạ, cám ơn anh Sở Phong đã nhắc nhở" "Muốn cảm ơn anh thì phải thể hiện thành ý của mình. Mau nói cho anh biết lúc Viên Viên ở trường, có nam sinh nào theo đuổi con bé không?"
Lại là vấn đề này nữa, Mạnh Khả Phi cảm thấy rất xấu hổ. "Anh Sở Phong, đây là chuyện riêng của Viên Viên. Em thật sự không rõ lắm. Nếu anh thật sự muốn biết, tại sao không trực tiếp hỏi cậu ấy? Anh đối với Viên Viên tốt như vậy, cậu ấy nhất định sẽ nói cho anh biết " “Chậc chậc, con bé này, thôi được rồi.” Chung Sở Phong cười rất bất đắc dĩ, không nói thêm gì nữa.
Bởi vì phải đi một đoạn đường núi dài nên thể lực các cô bé không chống đỡ nổi, mọi người thu xếp một nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Thấy Uất Trì Diệc Thù và những người khác đã đến, nhân viên làm việc trong biệt thự ở đây kính cần bước tới. "Cậu chủ, phòng đã chuẩn bị xong"
Uất Trì Diệc Thù mấp máy môi mỏng: "Lần này có thêm một người nữa, có còn phòng trống nào không?" "Có ạ, chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.
Mạnh Khả Phi có thể nghe ra cậu bé đang nói về mình, lập tức nói: "Không cần đâu ạ, em có thể ngủ cùng Viên Viên. “Mỗi người đều ngủ một mình, em đã lớn như vậy mà vẫn cần có người ngủ chung sao?” Chung Sở Phong trêu ghẹo: "Không cần để ý cô bé, đi chuẩn bị đi” "Vâng."
Sau khi nơi ở được sắp xếp xong, Đường Viên Viên vừa về tới phòng đã mệt mỏi leo lên giường lăn qua lăn lại, sau đó ôm gối không muốn buông, một lúc sau đã ngủ thiếp di..
Mạnh Khả Phi được sắp xếp ở một mình trong một phòng, trùng hợp nằm cạnh phòng của Chung Sở Phong.
Cô bé đứng nhìn căn phòng còn lớn hơn cả căn nhà của mình. Bên trong có phòng ngủ, phòng tắm, bàn TV, tủ lạnh, điều hòa... đầy đủ mọi thứ mà cô bé không thể tưởng tượng được. Nhưng cô bé không hề cảm thấy thích thú hay vui vẻ gì cả, mà trái lại, tâm trạng cô bé sa sút đến tận xương tủy. Trước kia cô bé chơi rất thân với Đường Viên Viên. Cô bé cảm thấy tính tình của Đường Viên Viên rất mềm mại, ngây thơ và tốt bụng. Tuy gia đình cô rất giàu có nhưng chưa không coi thường người nghèo khó như mình.
Chỉ riêng điểm này thôi thì đã rất đáng quý rồi. Cho nên Mạnh Khả Phi và Đường Viên Viên mới làm bạn tốt của nhau nhiều năm như vậy. Bọn họ luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, khoảng cách cũng rất gần.
Nhưng trong hai ngày này, Mạnh Khả Phi mới phát hiện ra.
Khoảng cách giữa cô bé và Đường Viên Viên thực ra rất xa, chỉ cần nhìn bề ngoài là có thể hiểu được.
Chỉ cần nhìn thân phận của hai người. Viên Viên là viên ngọc quý trong lòng bàn tay được mọi người cưng chiều và yêu thương, còn cô bé thì sao? Cô bé giống như một cây củ cải bị nhổ ra khỏi đất rồi ném sang một bên không ai quan tâm.
Ở đây một đêm, chi phí phải trả đã bằng tiền tiêu vặt mấy tháng của cô bé.
Mạnh Khả Phi, mày có thể sống ở đây thật sao?
Đã có tâm trạng như vậy, ban đêm sao trời có đẹp thế nào Mạnh Khả Phi cũng không còn lòng dạ đi ngắm nữa. Khi mọi người cùng nhau ăn tối, cô bé vô cùng suy sụp, ăn cũng ít hơn. Vì vậy trên đường trở về, Chung Sở Phong đã gọi một mình Mạnh Khả Phi tới, nói là cậu muốn trò chuyện với cô bé. Mạnh Khả Phi không biết cậu định nói gì nên chỉ có thể giảm tốc độ đi theo phía sau cậu. "Anh Sở Phong, sao vậy a?"
Chung Sở Phong đút hai tay vào túi, trên môi nở nụ cười nhợt nhạt: "Có phải em cảm thấy mình và họ không giống nhau, em sợ bọn họ xem thường, không thể hoàn nhập với bọn họ không?"
Mạnh Khả Phi không ngờ những suy nghĩ trong lòng của cô bé sẽ bị đoán ra dễ dàng như vậy. Bước chân của cô bé đột ngột dừng lại, khiếp sợ trợn mắt nhìn Chung Sở Phong. “Rất ngạc nhiên sao?” Chung Sở Phong bật cười hai tiếng: “Đừng ngạc nhiên như vậy, những lời anh vừa nói thật ra là hành trình tâm lý trước đây của anh.” “Trước kia anh cũng như vậy ạ?” “Ừ, lúc anh mới quen Diệc Thù, lần đầu theo họ đến nơi này anh rất kinh ngạc. Mặc dù gia đình anh rất có tiền, cũng xem như thuộc bậc trung, thế mà sự giàu có của gia đình cậu ấy vẫn khiến anh kinh sợ. Lúc ấy anh cũng cảm thấy mình không xứng làm bạn với họ, dù sao bọn anh giống như người ở hai thế giới khác nhau vậy. Nhưng sau một thời gian dài, anh mới phát hiện ra rằng làm bạn với nhau thực ra là do duyên phận, tiếp theo tính cách mỗi người sẽ quyết định xem liệu tình bạn này có thể tồn tại lâu dài hay không. "
Dựa vào duyên phận trước, sau đó là tính cách?
Mạnh Khả Phi nhớ kỹ những lời này, cô bé và Đường Viên Viên quen nhau nhiều năm như vậy, có được xem là lâu dài không? "Đây là lần đầu tiên em tới đây nên mới không tránh khỏi tâm lý như vậy. Đây là khuyết điểm, chỉ cần tới thêm vài lần thì sau này sẽ tự khắc tốt hơn"
Những lời này khiến Mạnh Khả Phi không thể nhịn cười nổi. "Đúng là một cách kỳ lạ. "Đây là cách tốt nhất đấy. Em càng sợ hãi thì phải càng phải đối mặt với nó. Đối mặt nhiều lần rồi em sẽ cảm thấy đây là một thói quen. Ngược lại, em càng trốn tránh sẽ chỉ khiến càng sợ hãi hơn, mãi mãi không thể thoát ra được. Con người sống trên đời, có một số việc không nên sợ hãi mới tốt."
Nghe đến đó, trong lòng Mạnh Khả Phi bỗng nhiên xúc động vô cùng. Cô bé cũng không biết cuối cùng mình đang suy nghĩ gì, vô thức hỏi một câu. "Cho nên, lúc đầu anh cũng cảm thấy mình không hợp với bọn họ, sau này quen rồi anh mới bắt đầu có thiện cảm với Viên Viên a?"
Chung Sở Phong vốn dĩ đã ngẩng khuôn mặt nhỏ lên tự đắc, vừa nghe thấy những lời của Mạnh Khả Phi thì lập tức cứng đờ, một lát sau mới trở lại bình thường. "Em nhìn ra rồi sao?"
Mạnh Khả Phi cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Quá rõ ràng, muốn không nhìn ra cũng khó." “Nhưng em ấy lại không nhìn thấy.” Chung Sở Phong thở dài: “Được rồi, bây giờ em ấy vẫn còn nhỏ, anh cũng không mong đợi em ấy hiểu được. Chỉ mong qua thêm một hai năm, đợi đến khi em ấy trưởng thành sẽ ưu tiên suy nghĩ đến anh một chút." “Anh đối xử tốt với cậu ấy như vậy, chắc chắn sẽ được “Chậc chậc, em gái Khả Phi, hôm nay em nói nhiều như vậy nhưng chỉ có mỗi câu nói này là hợp ý anh nhất.