Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1562: Cậu không ghen tị sao



**********

Chương 1562: Cậu không ghen tị sao . Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ TR UMTRUYEN.ne t ++

Chắc là vì nghe thấy có tiếng động nên Đường Viên Viên đã thức giấc, mở mắt ra nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Khả Phi đứng bên cửa thì cô bé đã ngồi dậy với vẻ hơi thắc mắc. “Khả Phi?”

Cô bé ngồi dậy nhìn Mạnh Khả Phi bằng ánh mắt khó hiểu rồi nói: "Sao cậu dậy sớm thế?”

Mạnh Khả Phi nghe thấy giọng của Đường Viên Viên thì nhịp tim vốn dĩ đang không ổn định của cô bé lại càng nhanh hơn, cô bé hít một hơi rồi mới quay đầu lại nói: “Viên Viên, tớ không ngủ được nên thức dậy xem mấy giờ rồi.”

Đường Viên Viên nghe cô bé nói muốn xem giờ thì cô bé cũng liếc nhìn đồng hồ, sau khi thấy mấy giờ thì cô bé nhíu mày và nói: “Sớm thật, tớ phải ngủ thêm một lúc nữa, Khả Phi cậu ngủ nữa không?”

Không ngủ thì cô bé còn có thể làm gì chứ? Mạnh Khả Phi tỏ vẻ mình cũng muốn ngủ tiếp, sau đó thì leo lên giường lại. Đường Viên Viên úp mặt xuống chiếc gối dưới đầu mình rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chưa bao lâu thì cô bé lại lật người qua, ôm lấy Giá Nhỏ ở bên cạnh.

Giá Nhỏ cũng ngủ rất say, khi bị ôm thì cũng chỉ động đây nhẹ cặp lông mi chứ không hề thức giấc.

Dáng vẻ ngây thơ trong sáng của hai người họ khiến Mạnh Khả Phi càng cảm thấy mình giống một tên hề xấu xí, hai người họ sống đầy đủ như thế trong khi cô bé lại không có gì, có tư cách gì mà kết bạn với những người như bọn họ chứ?

Trước đây Mạnh Khả Phi tự ti nhưng lại không tự ti như lần này, cuối cùng thì hạt giống cũng đã nảy mầm.

Tốt hơn hết vẫn là đi ngủ, đợi qua lần này, sau này cô bé sẽ không muốn đến đây nữa, chỉ cần tránh xa chỗ tốt đẹp như thế này thì cô bé sẽ có thể an ủi bản thân rằng thật ra cô bé cũng sống rất tốt.

Sau khi nghĩ như thế thì Mạnh Khả Phi đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đến khi cô bé thức dậy lần hai thì bên cạnh đã không còn ai nữa.

Mạnh Khả Phi giật mình, vội vã ngồi dậy.

Cô bé đã ngủ quên rồi sao? Sao Viên Viên và Giá Nhỏ đều không có ở đây?

Trong lúc cô bé đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến: “Dì Mộc Tử, hay là đừng dẫn Khả Phi đi nữa, hình như tối qua cậu ấy không được quen nên không ngủ được, sáng nay lúc cháu thức dậy thì thấy cậu ấy ngủ rất say, cháu gọi cậu ấy mấy lượt mà cũng không thấy phản ứng.” “Lúc này cũng khá trễ rồi, các cháu là bạn học, nếu không đi cùng nhau thì lát nữa lúc cô bé tỉnh dậy, không tìm được cháu, cô bé sẽ cảm thấy lo lắng.

Đường Viên Viên được Hàn Mộc Tử nhắc nhở như thế thì lập tức phản ứng lại và nói: “Đúng rồi nhỉ, vẫn là dì Mộc Tử suy nghĩ chu đáo, vậy chúng ta đi gọi Khả Phi dậy đi.” “Ừm. Đi thôi.”

Mạnh Khả Phi bất giác nằm xuống rồi sau đó nhằm mắt lại, cô bé cũng không biết tại sao mình lại làm như thế, chắc có lẽ vì cảm thấy bối rối, dù sao thì cô bé cũng đã nghe thấy hết mấy lời họ vừa nói rồi.

Cửa sau được đẩy ra, một mình Đường Viên Viên bước vào, cô bé nhìn thấy Mạnh Khả Phi còn nằm im trên giường không động đậy thì lẩm bẩm nói: “Con heo lười Khả Phi này, không ngờ còn ngủ được hơn cả mình”

Cô bé nói xong thì cởi giày ra và leo lên giường lắc Mạnh Khả Phi. “Khả Phi, thức dậy đi!” “Ứ Mạnh Khả Phi khẽ ứ nhỏ một tiếng rồi mở mắt ra nhìn Đường Viên Viên, dáng vẻ lờ đờ ngái ngủ. “Viên Viên?” “Tỉnh rồi à, cậu có còn buồn ngủ nữa không? Bọn tớ chuẩn bị ra ngoài đi dã ngoại đấy, tối hôm nay sẽ cắm trại qua đêm trên đỉnh núi, rất vui, cậu cùng đi với bọn tớ chứ?”

Mạnh Khả Phi không thể nào ngờ đến lại là cắm trại, trong lòng cô bé thấy hơi bất ngờ, sau đó cô bé ngồi dậy và nói: “Chúng ta đi sao?” “Ừm, anh trai dắt chúng ta đi."

Mạnh Khả Phi để ý thấy vẫn còn một bóng người ở ngoài cửa, lúc cô bé nhìn qua thì Hàn Mộc Tử đã mỉm cười và nhìn cô bé với ánh mắt dịu dàng. “Đi chung đi con gái.

Mạnh Khả Phi gật đầu và nói: “Dạ

Cô bé cũng đã đến đây rồi, nếu như lúc này mà nói không đi thì chẳng phải rất không hòa đồng sao?

Sau đó Mạnh Khả Phi đã thay quần áo của nhà họ Dạ chuẩn bị cho mình rồi cùng với Đường Viên Viên và Giá Nhỏ ra khỏi cửa. Uất Trì Diệc Thù đã lái xe đợi sẵn bọn họ ở bên ngoài. Ngồi trên ghế lái xe là một thanh niên trẻ tuổi cao ráo, chân dài nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng, cậu đội mũ che nắng và đeo kính râm, đôi môi mỏng mím chặt, đường nét của hàm dưới đẹp và rất sắc sảo.

Đẹp trai thật, Mạnh Khả Phi nghĩ. “Anh!”

Đường Viên Viên là người chạy về phía cậu trước tiên, sau đó thì tì vào bên cửa sổ xe, thò đầu vào trong, cụng nhẹ lên mũ của Uất Trì Diệc Thù. Hành động trẻ con đó của cô bé khiến Uất Trì Diệc Thù phải bật cười, cậu đưa ngón trỏ chỉ nhẹ lên trán của cô bé. “Ngốc à?” “Khì khì.” Đường Viên Viên ngốc nghếch hỏi: “Anh, em có thể ngồi bên ghế phụ không?” “Ừ. Được, nhưng lát nữa sẽ đến đón Sở Phong, đến lúc đó thì anh sẽ phải đổi sang ngồi ghế phụ “Vậy đến lúc đó em có thể ngồi trên chân anh không?”

Mặc dù Đường Viên Viên đã là học sinh cấp ba nhưng trong thế giới của cô bé chỉ có ăn với ngủ và còn cả anh trai, tổng cộng là ba thứ, vì vậy cô bé hoàn toàn không có suy nghĩ phải giữ khoảng cách giữa nam nữ với nhau.

Nhưng Uất Trì Diệc Thù nghe thấy mấy lời đó của cô bé thì giật mí mắt, sau đó cậu mới bình tĩnh lại và nói: “Đương nhiên không được. “Tại sao a?” Đường Viên Viên lập tức tỏ vẻ uất ức, rơm rớm nước mắt và nói: “Anh không thích Viên Viên nữa à? Vì vậy mới không đồng ý phải không?” “Đương nhiên là không phải.” Uất Trì Diệc Thù bất lực giải thích: “Vì không gian ở ghế phụ quá nhỏ, ngồi chung không tiện”

Sau khi cậu giải thích xong thì mới phát hiện mắt của Đường Viên Viên đã đỏ ửng, cậu đưa tay ra véo lên cái má mềm mại, trắng hồng của cô bé rồi nói: “Sao thế? Anh vẫn chưa nói xong thì em đã muốn khóc rồi à? Em là túi nước måt sao?"

Đường Viên Viên nghe đến cách gọi túi nước mắt thì nước mắt trong mắt cô bé đã lập tức chảy ngược vào trong, cô bé giận dỗi nói: “Em không phải túi nước mắt đâu, anh thật xấu

Uất Trì Diệc Thù chỉ đành xuống xe, vòng qua bên kia, mở cửa xe cho cô bé và nói: “Được rồi, mau qua đây đi.”

Đường Viên Viên không suy nghĩ gì thêm, cô bé nhanh chóng chạy qua rồi được Uất Trì Diệc Thù dùng bàn tay che đầu cho cô ngồi vào ghế phụ. Sau đó Uất Trì Diệc Thù lại thắt dây an toàn cho cô bé. “Giờ thì hài lòng rồi chứ, bà tổ nhỏ?” “Cảm ơn anh!” Đường Viên Viên nhìn Uất Trì Diệc Thù và nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng vui đến mức cứ xoay vòng hai ngón tay út.

Mạnh Khả Phi đứng gần đó và nhìn thấy cảnh đó thì bất giác lên tiếng nói với Giá Nhỏ: “Quan hệ của họ vẫn tốt vậy sao?”

Giá nhỏ gật đầu, ngốc nghếch nói: “Đúng vậy, chị Viên Viên đã cùng bọn em lớn lên từ nhỏ, anh trai xem chị ấy như em gái ruột” “Nhưng dù sao thì cũng không có quan hệ máu mủ, sao có thể xem như người thân được?”

Giá Nhỏ bối rối, suy nghĩ một lát rồi nói một câu giống hệt như Đường Viên Viên. “Mặc dù không phải người thân nhưng tình cảm còn thân hơn cả người thân nữa.” “Em... Không ghen tị sao?” Mạnh Khả Phi do dự nhìn Giá Nhỏ một cái, dù sao thì cô bé mới là em gái ruột của Uất Trì Diệc Thù, nhìn anh trai của mình đối tốt với một cô gái khác như thế, lẽ nào cô bé không cảm thấy ghen tị sao? “Ghen hả?” Giả Nhỏ chớp mắt rồi nói: “Sao em phải ghen tị chứ? Em cũng thích chị Viên Viên, chị Viên Viên đối xử với em cực kỳ tốt, có gì ăn cũng nhớ đến em. Giá Nhỏ cũng muốn đối tốt với chị ấy nhưng lần nào cũng không có cơ hội, vì vậy có anh trai thay em đối tốt với chị ấy thì em thấy rất vui.”

Mạnh Khả Phi nghe đến đây thì hiểu ra, mỉm cười và nói: “Em suy nghĩ rất đúng”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv