Thành phần uy hiếp trong những lời này lớn hơn nhiều.
Lửa giận trong mắt Mạnh Khả Phi lập tức biến mất sạch sẽ, cô bé không giống người khác, ba mẹ cô bé là gia đình làm công ăn lương vô cùng bình thường, ba mẹ thường đi công tác xa nhà nên hàng năm trong nhà chỉ có một mình cô bé.
Dưới tình huống như thế, cô bé hoàn toàn không có bất kỳ điều kiện nào để đua lại bọn họ.
“Tớ không sao.”
“Vậy thì tốt, đừng làm cho bọn mình lo lắng”
Sau đó Uất Trì Diệc Thù dẫn bốn nữ sinh đi ăn ở một quán mì thịt bò trước cửa trường học, có rất nhiều người ở bên trong, cả đám nói chuyện líu ríu làm cho cậu hơi nhức đầu.
Uất Trì Diệc Thù nhìn bốn nữ sinh ngồi đối diện rồi đột nhiên hơi hối hận, cậu nên dẫn Chung Sở Phong đi cùng.
Đối mặt với trường hợp thế này, Chung Sở Phong sẽ biết xử lý và ứng đối thế nào.
“Anh, sao anh không ăn?” Đường Viên Viên ăn hơn nửa mới phát hiện Uất Trì Diệc Thù hoàn toàn không động tới cái tô trước mặt, cô bé húp ngụm nước rồi hỏi. “Không đói lắm”
“Hả? Vậy anh không ăn thì không phải sẽ lãng phí sao?”
Uất Trì Diệc Thù đẩy mì thịt bò tới trước mặt cô bé: “Cho em!”
Đường Viên Viên nháy mắt: “Có thật không?”
“ừ”
“Cám ơn anh!”
Đường Viên Viên nhanh chóng giải quyết một tô mì thịt bò, sau đó lại ăn tô của Uất Trì Diệc Thù.
Mà Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn cũng hơi khó xử bởi vì mỡ nổi lơ lửng phía trên mì thịt bò làm cho bọn họ thấy mà ghê, bởi vì là hai người bọn họ là sinh viên ngành múa cho nên vô cùng để ý ngoại hình của mình, bình thường mì giống vậy bọn họ đều không dám ăn nhiều, đặc biệt bây giờ là buổi tối.
Năng thêm một cân chính là tai họa đối với bọn họ.
Cho nên hai người nhìn thấy Đường Viên Viên ăn hai tô mì thịt bò rồi nhìn vóc người tròn vo của cô bé, trong mắt bọn họ đều là vẻ khinh bỉ.
Đường Viên Viên này mập như heo cũng không biết mình là thứ gì, nếu không phải nể mặt Uất Trì Diệc Thù thì bọn họ thật không muốn đi cùng nữ sinh như vậy.
Quan trọng nhất là bọn họ cũng muốn ăn cái gì đó, ngày thường tất cả mọi người không ăn cũng sẽ không có gì bất bình, bây giờ nhìn người ta hút xì xụp sợi mì rồi lại húp nước mì, mùi thơm bay thẳng vào trong lỗ mũi khiến bọn họ phát thèm.
Bọn họ rất muốn ăn nhưng vừa nghĩ tới thân hình của mình cũng chỉ có thể nuốt nước miếng.
Đường Viên Viên ăn một tô, lại ăn một tô nữa, cuối cùng Trương Hiế và Viên Nguyệt Hàn vẫn không nhịn được nên đã ăn uống thỏa thích.
Đợi đến lúc bọn họ kịp nhận ra thì cái tô trước mặt đã trống không.
Bốn nữ sinh ăn uống no đủ, Uất Trì Diệc Thù tính tiền xong quay lại, Đường Viên Viên lúng túng nói: “Anh, không phải đã nói để cho Viên Viên mời sao, sao lại tự đi tính tiền vậy?”
“Cô bé ngốc, anh trả tiền mời không phải cũng vậy sao? Ăn no chưa?”
“Dạ rồi”
“Lúc trở về đi lại một lát, sau đó nghỉ ngơi sớm, ngày mai sẽ phải huấn luyện quân sự biết chưa?”
Đường Viên Viên gật đầu: “Dạ”
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn lau miệng, cuối cùng lễ phép nói với Uất Trì Diệc Thù: “Cám ơn anh đã mời bọn em ăn tối, lần sau có cơ hội bọn em sẽ mời lại.”
“Đúng đó, không bằng anh Viên Viên cho bọn em số liên lạc đi!”
Uất Trì Diệc Thù thản nhiên nhìn hai cô gái mà không đáp, hai cô gái chỉ có thể chấm dứt ý nghĩ đó.
“Vê đi” Uất Trì Diệc Thù chạm vào ót Đường Viên Viên.
“Vậy em về đây, anh cũng phải đi về cẩn thận”
Sau đó bốn nữ sinh cùng nhau trở về ký túc xá, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn rất có cảm giác tội lỗi bởi vì ăn một tô mì thịt bò, nên họ tính vận động ở trong ký túc xá, nghiêng đầu lại phát hiện Đường Viên Viên đã chống bụng năm ở trên giường, trong mắt bọn họ thoáng qua vẻ khinh bỉ nhưng sau lại nghĩ đến gì đó nên vẻ khinh bỉ kia nhanh chóng biến mất và đổi thành vẻ ân cần.
“Viên Viên, cậu ăn no rồi năm mà không vận động sao?”
“Vận động?” Đường Viên Viên lắc đầu từ chối, vô lực nói: “Ngày mai phải bắt đầu huấn luyện quân sự, cả tuần lễ kế tiếp sẽ phải mệt chết, tớ muốn nghỉ ngơi cho đủ: Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nghe nói như vậy, tay chân vốn mười phần động lực trong nháy mắt lại mất đi sức lực, vốn là bọn họ sợ ăn một tô mì thịt bò lớn sẽ mập, nhưng nghĩ tới tương lai mỗi ngày đều phải huấn luyện thì lập tức cũng nằm xuống theo.
“Cậu nói không sai, đến lúc đó huấn luyện thì có lẽ sẽ sụt rất nhiều cân, bây giờ thật sự cần nghỉ ngơi trước”
Vì vậy bốn nữ sinh cùng nằm xuống, chẳng được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Hôm sau, cuối cùng cũng nghênh đón kỳ huấn luyện quân sự.
Mặt trời nhô lên cao, một đám nữ sinh bị phơi đến mồ hôi ướt đẫm, những sợi tóc ướt đều dính lên sườn mặt, ướt nhẹp, ban đầu còn có nữ sinh giữ hình tượng, càng về sau thì hình tượng gì cũng không quan tâm nữa.
Thời tiết năm nay vô cùng nóng, ánh nắng cũng cháy rát.
Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi đứng qua một bên.
Mạnh Khả Phi nhỏ giọng hỏi thăm Đường Viên Viên: “Viên Viên, cậu thoa kem chống nắng chưa?”
“Ừ, thoa rồi”
Đường Viên Viên gật đầu, cái đó là tự anh cô bé đưa tới trường cho cô bé, anh Diệc Thù lo cô bé phơi nắng hại nên trước khi ra khỏi phòng cô bé đã thoa.
“Sao cậu không chảy mồ hôi?”
Mạnh Khả Phi nhìn Đường Viên Viên, phát hiện tóc của cô bé lại vẫn khô ráo thì không khỏi hâm mộ, bởi vì sau lưng Mạnh Khả Phi đã ướt nhẹp, có lẽ tóc cũng đã sớm ướt rồi.
Đường Viên Viên nhẹ nhàng nháy mắt: “Từ nhỏ tớ đã không chảy mồ hôi, Khả Phi, cậu quên rồi à?”
“Cũng đúng, tớ biết cậu không chảy mồ hôi nhưng thời tiết quỷ quái như vậy mà cậu cũng không chảy mồ hôi thật sự là khiến người khác thấy mà hâm mộ”
“Đừng hâm mộ tớ, mẹ tớ nói không chảy mồ hôi không tốt cho thân thể, chảy mồ hôi nhất định sẽ rất thoải mái, tớ cũng muốn giống các cậu”
Đáng tiếc vẫn không có cơ hội, cho dù Đường Viên Viên nhảy nhót mệt đến chết thì nhiều nhất sau lưng cũng chỉ chảy một chút xíu mồ hôi mà thôi. Nhưng có người chỉ cần tùy tiện nhúc nhích sẽ ra rất nhiều mồ hôi.
Nữ sinh khác hâm mộ cô bé như vậy là bởi vì trên người cô bé không có mùi mồ hôi, nhưng Đường Viên Viên lại hâm mộ nữ sinh khác chảy mồ hôi, cô bé cảm thấy chắc chắn lúc chảy mồ hôi đầm đìa sẽ cực kỳ thoải mái.
“Aiz, mọi người đều hâm mộ lẫn nhau”
Một ngày huấn luyện trôi qua, cả đám nữ sinh kêu khổ thấu trời, vừa về ký túc xá đã mệt đến ngã đầu không dậy nổi, nhưng căn cứ thời gian quy định thì còn phải đi tắm dọn dẹp, nhưng có người cực kỳ mệt mỏi, ngay cả tắm cũng không muốn tắm mà nằm ở trên giường mặc cho mùi mồ hôi bám lấy cả người mình.
Mạnh Khả Phi chính là một người trong số đó, cô bé mệt đến nổi không muốn dậy, ngược lại trạng thái của Đường Viên Viên vẫn tốt hơn cô bé một chút nên khuyên: “Nhanh lên, chúng ta đi tắm đi, tắm thoải mái rồi quay lại ngủ tiếp”
“Viên Viên, buổi tối chúng ta còn có hoạt động, tớ không muốn dậy, cậu để tớ ngủ tiếp một lát nữa thôi.”
Mạnh Khả Phi đẩy tay Đường Viên Viên ra xoay người tiếp tục nhắm mắt.
“Khả Phi, nếu bây giờ cậu không tắm thì trên người cậu sẽ đều là mùi mồ hôi, nếu để cho mấy nam sinh kia ngửi thấy thì sẽ chê cười cậu đó.”