Đợi đến lúc Giang Tiểu Bạch tỉnh lại lần nữa, sau khi nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm nằm trên bàn, liền thở dài cất đi.
Dựa theo tính cách của bố mẹ cô ấy, những thứ đã cho cô ấy dù có như thế nào cũng sẽ không bao giờ nhận lại.
Nghĩ tới khoảng thời gian những gì Lương Nha Hòa và Tiêu Túc đã làm cho mình trước đây, Giang Tiểu Bạch quyết định gọi cho Tiêu Túc một cuộc, hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện.
Hai người cũng không hẹn nhau ở địa điểm khác, gặp mặt ở trong căn nhà trước đây, Giang Tiểu Bạch nhờ mẹ của mình chăm sóc đứa con giúp, sau đó tự mình tới địa điểm hẹn.
Tiêu Túc nhìn thấy cô ấy đi tới, đưa cho cô ấy một ly sữa nóng, cũng không nói gì.
“Anh biết em tìm anh để làm gì chứ?”
Sau khi Giang Tiểu Bạch mở lời, Tiêu Túc liền nói: “Trước hết em uống sữa đi, buổi sáng đừng thường xuyên bỏ bữa như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu”
Nghe xong, đầu ngón tay của Giang Tiểu Bạch dừng lại, rất lâu sau đó cũng không đụng tới ly sữa, trong phòng khách yên ắng cả nửa ngày, Tiêu Túc nhìn cô ấy cứ mãi ngồi yên, liên thay cô ấy đưa ly sữa tới trước mặt.
“Uống xong rồi nói, cho dù em có nói gì anh đều sẽ đáp ứng”
Đáy lòng Giang Tiểu Bạch run rẩy, ngược lại vẫn không nhận lấy ly sữa bò kia, mấp máy môi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Túc.
“Anh biết vì sao em tìm tới anh?”
“Anh biết”
“Vậy mà anh còn nói, em nói gì anh cũng đáp ứng em?”
“Ừ” Tiêu Túc gật đầu, “Đối với em, anh luôn đáp ứng”
Đột nhiên, Giang Tiểu Bạch không biết nên nói gì, cô ấy chậm rãi duỗi tay cầm lấy ly sữa, nhiệt độ của sữa vừa đủ, cô ấy cầm trong lòng bàn tay, hơi ấm theo lòng bàn tay chảy vào trong lòng.
Cô ấy cầm lấy ly sữa, một lúc lâu cũng không nói gì.
Nửa ngày sau mới nói với Tiêu Túc: “Nửa năm nay, anh có hối hận không?”
Tiêu Túc cười khổ một tiếng: “Hối hận thì sao, mà không hối hận thì thế nào? Em còn muốn trở về bên cạnh anh sao?” . ngôn tình hay
Cậu ta nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt của Giang Tiểu Bạch: “Cho dù anh có đau khổ muốn chết, sống không bằng chết, em cũng không muốn quay trở về bên cạnh anh.
Có những chuyện đã xảy ra rồi, anh đã gây ra hiểu lầm, cũng không biết nên làm gì để bù đắp, mà em cũng không đồng ý cho anh cơ hội để bù đắp”
“Nếu như…nếu như có thể” Tiêu Túc cười khổ ra tiếng, hạ thấp tầm mắt: “Anh nguyện dùng cả đời này để bù “4n”
đấp.
Đáy lòng Giang Tiểu Bạch rung động mãnh liệt, khư khư cắn chặt môi dưới, hồi lâu sau mới hỏi: “Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận chuyện kia anh đã làm sai rồi sao?”
“Không phải là làm sai, mà là không nên làm” Tiêu Túc mím chặt môi: “Là anh đã suy xét không chu toàn, là anh không đảm đương không dám chịu trách nhiệm, đáng ra anh nên sắp xếp lại tình cảm của mình cho ổn định trước khi ở cùng em, càng không nên quan tâm người khác sau khi ở bên cạnh em”
Quan tâm người khác câu này đã kích động tới Giang Tiểu Bạch, sắc mặt cô ấy trắng bệch đi chút ít: “Đừng nói nữa”
“Nhưng mà Tiểu Bạch!” Tiêu Túc đột nhiên ngẩng đầu, thành thật nhìn cô ấy, tay giữ chặt lấy vai của cô ấy: “Chỉ có lần đó thôi, chỉ một lân đó, sau sự việc ở siêu thị, trong lòng anh đã sớm tràn đầy hình bóng của em, không có người khác.
“Anh nói cái gì?” Giang Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên nhìn cậu ta.
“Anh biết là em có thể không tin, nhưng anh có thể thề với trời, những gì anh nói không phải là lời nói dối, có thể lần đầu tiên trong lòng anh vẫn còn nút thắt với cô ta, nhưng sau đó hoàn toàn là hình ảnh của em lấp đầy, không thể chứa thêm người khác.”
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Tiêu Túc tương đối thành khẩn, ánh mắt cũng rất trong trẻo rõ ràng, cả người anh đều ở đây, tiện thì hãy kiểm tra xem, nếu như vẫn không tin thì thậm chí có thể moi tim gan ra để em kiểm tra xem có đúng không.
Điều mà Giang Tiểu Bạch quan tâm, luôn là việc cậu ta có yêu cô ấy hay không.
Bây giờ cậu ta lại chủ động thành thật với cô, cô ấy cảm thấy trái tim của mình bị đụng mạnh một cái, đồng thời lại như có một đôi bàn tay to lớn giữ chặt lấy, cô ấy không có cách nào để thoát ra.
Cô ấy cắn chặt môi dưới, trợn mắt nhìn cậu ta đầy hung dữ.
“Có phải vì anh muốn giữ em lại nên cố ý nói dối đúng không? Tên lừa đảo nhà anh, nếu như trong lòng anh thật sự không thể có thêm một ai khác, vậy vì cái gì mà lúc đó vứt bỏ em mà đi? Đồ lừa đảo nhà anh, lời anh nói căn bản là không phải lời thật lòng!”
“Nếu như trong lòng anh vẫn còn nửa phần vị trí của cô ấy, lúc đó nhất định sẽ chột dạ, làm sao có thể thẳng thắn đưa cô ấy đi bệnh viện được?
Tiểu Bạch, em không những không tin tưởng anh, mà em còn không tin tưởng chính bản thân em”
Nghe xong, Giang Tiểu Bạch lặng người.
“Em không tin tưởng bản thân có thể giữ được trái tim của anh, nên mới suy tính thiệt hơn, bất an đến cực điểm, có đúng không?”
Đáng tiếc, tâm tư của Giang Tiểu Bạch hoàn toàn bị Tiêu Túc nói toạc ra, chuyện đầu tiên mà cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, dây đàn trực tiếp bị đứt, sau đó lại một lần khác, hoàn toàn bị đứt Thậm chí ngay cả ly sữa cô ấy cũng cầm không nổi, chỉ có thể đẩy cậu ta ra, sau đó đặt lý sữa sang bên cạnh.
“Anh đừng nói nữa, kể cả anh tất cả những gì anh nói đều đúng, em cũng không muốn nói chuyện với anh nữa, em đã quyết định rồi thì em sẽ không.”
“Cho anh thêm một cơ hội được không?” Tiêu Túc đột nhiên tiến về phía trước ôm lấy eo của cô ấy, tựa vào tai cô ấy thì thâm: “Khó khăn lắm mới có thể ở cùng nhau, đừng chia cắt như thế này, có được không?”
Giang Tiểu Bạch không nói gì, chỉ là lòng mi đang giật.
“Con cũng còn quá nhỏ, em có nỡ không? Nếu như thằng bé chỉ có mẹ không có bố, sau này cuộc đời của nó có đầy đủ không? Bây giờ trong mắt trong tim anh hoàn toàn là hình bóng của em, cho dù anh có như thế này đi nữa, em cũng không có cách nào chấp nhận anh sao?”
“Đừng nói nữa”“
“Lúc đó thầy bói đã nói, hai chúng ta không sinh ly thì tử biệt, khi đó em kể chuyện này cho anh nghe, anh đã rất cảm động đó Tiểu Bạch, bởi vì em không hề giấu diếm anh điều gì, vì vậy anh cũng đưa ra quyết định, phải cùng em đi tới cuối cuộc đời, vì vậy đừng dễ dàng chia ly như thế này được không?”
Lời nói của Tiêu Túc càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng thấp, Giang Tiểu Bạch bị những lời của cậu ta nói như bước đi trên mây, vô cùng hư ảo.
Cậu ta đã hoàn toàn trao hết trái tim cho mình sao? Có khả năng sao?
Cậu ta thích Tiểu Nhan tới như vậy, nói từ bỏ là có thể từ bỏ sao?
Điều này có khả năng không?
“Tiểu Bạch, cho anh thêm một cơ hội nữa, Tiểu Bạch…”
Cuối cùng, Giang Tiểu Bạch chỉ có thể nghe thấy Tiêu Túc gọi tên của cô ấy, âm thanh cực kỳ quyến luyến.
Sau đó cô ấy nhìn Tiêu Túc ở trước mặt, có chút vô thức hỏi: “Cho anh thêm một cơ hội, anh có chắc là anh làm tốt được không?”
“Anh đảm bảo, lần này anh dùng cả tính mạng để yêu em, nửa năm, nếu như nửa năm sau em vẫn không hài lòng, đến lúc đó nếu như em vẫn muốn rời đi, anh cũng sẽ không ngăn cản em nữa, được không?”
Nửa năm sau?
“Nửa năm này anh đã chịu bao nhiêu tương tư, em có biết không? Anh không dám tìm em, sợ em ghét bỏ anh, vì vậy chỉ có thể mỗi ngày gửi quà cho em, em có nhìn thấy không?”
Quà?
Nhắc mới nhớ, lúc đó Giang Tiểu Bạch quả thật có tìm thấy một độc giả ngày ngày đều tặng quà cho cô ấy, kiên trì đưa ra bình luận, nửa năm ròng không thiếu một ngày.
Lúc đó cô ấy có để ý tới tời khoản này, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hoặc là vì lúc đó đầu óc cô ấy đang bận suy nghĩ chuyện khác, nhưng không ngờ tài khoản đó thật sự lại là của Tiêu Túc.
Vì vậy mới nói, nửa năm nay Tiêu Túc vốn dĩ không hề thờ ơ?
Biết được nửa năm nay cậu ta đều quan tâm tới mình, trái tim của Giang Tiểu Bạch mềm nhữn.
Sau đó, cô ấy được Tiêu Túc đưa ra kế hoạch, đáp ứng cậu ta cố gắng trong nửa năm.