Sau khi Tiểu Nhan đi, Giang Tiểu Bạch đều nghĩ đến chuyện này, đến cơm tối cũng không kịp ăn.
Cô vẫn ngồi trên ghế sa lon, trời tối khi nào cũng không biết, sau đó cũng không có đi nấu cơm.
Chờ Tiêu Túc trở về, đẩy cửa phòng ra phát hiện trong phòng đen kịt một màu.
Lúc này cậu ta nhíu lông mày lại, nghĩ thầm Tiểu Bạch lại chạy đi chỗ nào gây chuyện rồi, cậu ta mới không ở nhà có một ngày mà cô đã chạy đi làm loạn.
“Bai”
Nhưng vừa ấn công tác của đèn treo trong phòng khách, Tiêu Túc liền nhìn thấy Giang Tiểu Bạch ngồi ở trên ghế sa lon không nói một lời nào.
Giang Tiểu Bạch ngồi ở chỗ đó biểu cảm ngơ ngác, giống như một cái du hồn, sắc mặt nhìn qua cũng không tốt.
Tiêu Túc sửng sốt vài giây đồng hồ, nhanh chân đi đến trước mặt cô.
“Tiểu Bạch?”
Cậu ta liên tiếp kêu vài tiếng mới gọi được ý thức của Giang Tiểu Bạch trở vê.
Nhìn đến Tiêu Túc đứng trước mặt, sắc mặt cậu ta đang lo lắng nhìn cô, Giang Tiểu Bạch trong nháy mắt mang theo sững sờ.
“Thế nào? Có phải là muốn sinh hay không? Hay là có chỗ nào không thoải mái? Tôi đi gọi điện thoại?”
Dù sao cũng đã đến gần ngày sinh dự tính của Tiểu Bạch, Lương Nha Hòa nói cho cậu ta biết, ngày sinh dự tính chỉ ước lượng được một khoảng thời gian nhất định, nếu có xảy ra tình huống bất trắc thì lúc nào cũng có thể sinh sớm hơn dự tính.
Mặc dù cả ngày hôm nay Tiêu Túc đều ở bên ngoài bận công việc, nhưng trong lòng cậu ta tất cả đều nhớ nhung suy nghĩ về Tiểu Bạch.
Cậu ta vốn là xách tâm treo gan, vừa về đến nhà phát hiện cô đên đèn cũng không có mở, tưởng rằng cô không ở nhà, ai biết cô vậy mà ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người, cho nên Tiêu Túc chỉ có thể nghĩ đến lý do này mà thôi.
Giang Tiểu Bạch bị hỏi mấy câu cũng chỉ ngơ ngác nhìn qua cậu ta mà không có trả lời lại.
Trái tim của Tiêu Túc vừa yên ổn lại tiếp tục bị treo lên, thời điểm quay người muốn đi gọi điện thoại thì lúc này Giang Tiểu Bạch mới đưa tay kéo cậu ta lại.
Tiêu Túc quay đầu lại nhìn cô.
“Tôi không sao” Giang Tiểu Bạch miễn cưỡng giật ra môi cười cười nói: “Không cần gọi điện thoại, cũng không cần đi bệnh viện”
“Nhưng mà… Lông mày Tiêu Túc nhíu chặt lại, cậu ta luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, vậy mà Giang Tiểu Bạch còn nói cô không có chuyện gì.
Không thể tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa, Giang Tiểu Bạch thật sự rất muốn đem những cái suy nghĩ nhàm chán đó đuổi ra khỏi đầu, nhưng bất luận cô có cố gắng thế nào, những ý nghĩ kia đều giống như đã ăn sâu bén rễ tiếp tục sinh sôi chiếm cứ tư tưởng, ý thức của cô, đuổi thế nào cũng không đi được.
Không thể như vậy, cô không thể như vậy được.
Cô cùng Tiểu Nhan đã là bạn bè tốt, nhất định phải suy nghĩ thỏa đáng cho cô ấy.
Không đúng, cô cũng không có ngăn cản Tiêu Túc đi trợ giúp Tiểu Nhan, thế nhưng vì sao anh ấy lại không nói cho cô biết?
Rõ ràng có nhiều cơ hội để giải thích như vậy, thế nhưng từ đầu tới cuối anh ấy cũng không nói cho cô…
Nghĩ đến cuối cùng, Giang Tiểu Bạch mệt mỏi không biết đã ngủ từ lúc nào.
Kết quả trong mộng cũng đều là cảnh ngày đó cô bị anh bỏ rơi ở siêu thị, cô từ trong phòng thử áo đi ra, tìm thế nào cũng không thấy Tiêu Túc, một mực gọi tên cậu ta nhưng không có ai trả lời cả.
Sau đó cảnh tượng chợt thay đổi, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy Tiêu Túc vội vội vàng vàng ôm Tiểu Nhan lên xe, hoàn toàn quên mất bản thân còn có một người vợ đang ôm bụng ở đằng sau.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch”
Có một giọng nói từ phía xa vọng tới, Giang Tiểu Bạch một bên lắc đầu, một bên toát mồ hôi lạnh.
gối đầu thấm ướt một mảng.
Nhìn đến đây, Lương Nha Hòa và Tiêu Túc đều sửng sốt một chút, liếc nhìn nhau một cái, Lương Nha Hòa lập tức trở nên sốt sắng.
“Tiểu Bạch a, đây là thế nào a? Có phải là ác mộng rất đáng sợ không, con tại sao khóc hả?”
Bị Lương Nha Hòa hỏi như vậy, Giang Tiểu Bạch cũng rất bất ngờ, cô không nghĩ tới cô thế mà lại rơi nước mắt, chẳng lẽ là ở trong mơ quá mức thương tâm, cho nên cô mới sẽ khóc sao?
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch đưa tay chạm vào khóe mắt của mình một chút, lúc nhìn thấy đầu ngón tay của cô dính lấy nước mắt óng ánh, cô vô ý thức cười cười.
“Con làm sao có thể bị sợ quá mà khóc chứ?” Giang Tiểu Bạch lúng túng chống đỡ tay ngồi xuống, nhưng cô đứng dậy tương đối khó khăn, cho nên Lương Nha Hòa cũng tranh thủ đưa tay giúp cô một chút.
Đều là phụ nữ, cho nên Lương Nha Hòa nhạy bén phát giác được cảm xúc của Giang Tiểu Bạch không đúng: “Mơ thấy ác mộng sao? Là ác mộng gì vậy, cùng mẹ nói một chút đi”
Nói xong, Lương Nha Hòa lại quay đầu trừng Tiêu Túc một chút: “Tiêu Túc, con ra ngoài trước đi”
Tiêu Túc rất lo lắng cho Giang Tiểu Bạch, thế nhưng cô lại không chịu đi bệnh viện, cho nên Tiêu Túc mới gọi điện thoại kêu Lương Nha Hòa tới.
Không nghĩ tới Lương Nha Hòa thế mà lại để cậu ta đi ra ngoài.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Túc vẫn quay người rời khỏi phòng, cũng thuận tiện đem cửa phòng đóng lại.
Sau khi Tiêu Túc đem cửa gian phòng đóng lại, Lương Nha Hòa mới nhẹ giọng hỏi thăm Tiểu Bạch.
“Có phải là Tiêu Túc làm chuyện gì có lỗi với con không? Con cùng mẹ nói, mẹ thay con thu thập nó.”
Giang Tiểu Bạch không nghĩ tới bà lại mãn cảm như thế. Cô chẳng qua cũng chỉ là gặp ác mộng lại rơi mất một giọt nước mắt mà thôi, cô cũng không có biểu hiện rõ ràng, vậy mà Lương Nha Hòa cũng đoán ra ngay được.
Cho nên nói, quả nhiên vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.
“Mẹ, con không sao, Tiêu Túc không có làm chuyện gì có lỗi với con, mẹ đừng nhạy cảm như vậy chứ”
“Làm sao có thể?” Lương Nha Hòa nghe cũng không tin, lắc đầu bắt được tay của cô: “Chúng ta đều là phụ nữ cả, mặc dù mẹ là mẹ của Tiêu Túc, nhưng lòng của mẹ luôn hướng về con, cho nên con không cần sợ hãi gì cả, có chuyện gì thì nói với mẹ, mẹ thay con làm chủ.”
“Mẹ, thật sự không có việc gì mà.”
“Tiểu Bạch, đừng gạt mẹ, tâm trạng cùng ánh mắt của con nhìn qua đều thấy không thích hợp, mẹ thấy rất rõ ràng”
Trong lòng Giang Tiểu Bạch biết rõ cô căn bản là giấu không nổi nữa, vì vậy cũng không tiếp tục phủ nhận nữa, chỉ là nói: “Mẹ, con quả thật có chút tâm sự, nhưng con còn chưa điều chỉnh lại được, cho nên, con có thể không nói được không?”