Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 151: Thì ra cô cũng chăng khác gì bọn họ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Kiều tiếp tục ngơ ngác gật đầu.

Gật xong, cô mới phát hiện ra hai câu hỏi vừa rồi có gì đó không đúng.

Sau đó ánh mắt cũng sáng rực lên như được nhìn thấy rõ ràng nơi phía sau màn đêm.

Vừa rồi anh… đã hỏi cái gì? Dạ Mạc Thâm nhận được hai

câu trả lời đúng ý mình. Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng lúc này tâm tình lại trở nên vui vẻ vô cùng. Khóe môi mỏng cong lên thành một độ cong đẹp mắt: “Này người phụ nữ hai đời chồng, cô rung động rồi.” Thẩm Kiều trừng to mắt dùng sức đầy anh ra.

“Anh đừng nói bậy!” Dạ Mạc Thâm bị cô đẩy đột ngột, thân thể ngã xuống xe lăn.

“Hừ, nói bậy? Người phụ nữ hai đời chồng à, cô không thể che giấu được tình cảm đâu. Rõ ràng là cô thích tôi.” Thẩm Kiều giơ tay che lấy hai tai mình, vẻ mặt bực tức hét lên với Dạ Mạc Thâm: “Tôi không thích anh.

Anh đừng có tự làm xấu mặt mình.

Sao tôi có thể thích loại người như anh được?” Dạ Mạc Thâm mím môi nói: “Vậy sao? Vừa rồi ai chính miệng thừa nhận thích tôi hả?” Thẩm Kiều nói: “Anh đừng có mà giậu đổ bìm leo!” “Là tôi giậu đổ bìm leo hay do bản thân cô không tự khống chế được lòng mình, hay là…”

“Anh đừng nói nữa!“ Thẩm Kiều sốt ruột buột miệng nói: “Làm sao tôi có thể thích một người tàn tật như anh cơ chứ?” Vốn Dạ Mạc Thâm còn đang nở nụ cười ranh mãnh, nhưng vừa nghe thấy câu nói này của cô, sắc mặt của anh lập tức thay đổi. Đôi mắt đen truyền như đang cuộn trào, tựa mặt biển êm ả đột nhiên nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, sóng mạnh nhất có thể dâng cao lên tới mấy chục mét.

Thẩm Kiều cũng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang đồng loạt giảm xuống.

Lúc này cô mới ý thức được bản thân đã nói gì trong tình thế cấp bách khi nãy.

“Cái đó.. Lời tôi nói vừa rồi không phải…” Có ý gì đâu.

Ánh mắt sâu thằm như màu mực của Dạ Mạc Thâm trở nên u ám không thể hòa tan ra.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm “Thì ra, cô cũng chẳng khác gì bọn họ.” Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới, dùng sức lắc đầu thật mạnh.

Không phải! Cô chưa từng muốn nói lời tồn thương anh! Thậm chí khi nghe thấy người khác nói anh là kẻ tàn tật, cô đều liều mạng bảo vệ anh. Làm sao cô có thể nói anh là kẻ tàn tật được? Thế nhưng… chân của anh tàn phế rồi, chỉ có thề ngồi lỳ trên xe lăn.

Đây vốn dĩ là nỗi đau ở tận sâu bên trong tâm hồn anh. Vậy mà vừa rồi cô còn dám nói như vậy.

chapter content

chapter content



Dạ Mạc Thâm lại tiếp tục cười lạnh. Rõ ràng anh không hề lắng nghe lời giải thích của Thẩm Kiều.

Bắt đầu từ câu nói “Làm sao tôi có thể thích một người tàn tật như anh” của Thẩm Kiều, suy nghĩ của anh về cô đã thay đổi hoàn toàn.

Ngày thường những người phụ nữ kia luôn khinh thường anh vì anh phải ngồi xe lăn. Bề ngoài bọn họ

đều muốn tiếp cận anh, nhưng thực chất chỉ là vì muốn chiếm đoạt sản nghiệp của nhà họ Dạ. Sự ghét bỏ tột cùng nơi đáy mắt của anh không thể che giấu nồi.

Còn Thẩm Kiều, lúc trước cô chỉ vì một câu châm chọc anh tàn phế của người khác mà có thể cãi nhau với người ta đến mức động tay động chân. Khi đó anh bỗng nhiên cảm thấy… có lẽ cô không giống những người khác.

Vậy mà không ngờ, hôm nay bản thân cô lại nói ra những lời như vậy.

Trong lòng Dạ Mạc Thâm sinh ra tức giận. Anh chợt cảm thấy không khí trong phòng bệnh này không tốt lãm.

Anh lạnh lùng dùng tay lăn bánh xe tự rời khỏi phòng bệnh.

Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói của người phụ nữ kia, giọng điệu vô cùng khẩn trương.

“Dạ Mạc Thâm, anh quay lại nghe tôi giải thích đi. Vừa rồi chỉ là tôi vô tình nói ra những lời đó mà thôi.” Vô tình? Hừ, cho dù là vô tình nói ra.

Vậy cũng vẫn là suy nghĩ trong nội tâm của cô.

Nếu không thì làm sao có thể buột miệng nói ra như vậy? Dạ Mạc Thâm bỏ đi vô cùng dứt khoát, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Kiều sốt ruột thở gấp. Cô gọi tên của Dạ Mạc Thâm rất nhiều lần, nhưng anh vẫn không chịu đề ý tới cô.

Thẩm Kiều rũ mắt nhìn ga giường trắng tinh ngần người ra.

Cô hối hận rồi.

Cô không nên xúc động nói ra câu nói đó. Nhưng quả thật không biết khi ấy đã xảy ra chuyện gì, cô vừa nhìn thấy vẻ mặt cười châm chọc của anh liền cảm thấy anh đang muốn hạ nhục mình.

Nếu để anh nhìn thấu được tâm tư của cô, anh nhất định sẽ giữ chặt lấy mà chế giễu cô.

Thẩm Kiều không muốn bị anh trêu chọc nữa. Vậy nên… cô mới xúc động nói ra câu nói đó.

Không sai, Thẩm Kiều vẫn không thể khống chế được bản thân mà rung động với anh.

Nhiều năm như vậy, Dạ Mạc Thâm là người đầu tiên làm cho Thẩm Kiều rung động.

Mặc dù lúc trước cô từng thích

Lâm Giang, thế nhưng khi ấy cô chỉ cảm thấy Lâm Giang không tồi, mọi phương diện đều tốt đẹp, hẳn sẽ là một người chồng biết chăm lo gia đình. Vậy nên cô mới đồng ý kết hôn.

Cuộc sống về sau trôi qua vô cùng tẻ nhạt. Mãi đến khi ly hôn, Thẩm Kiều mới cảm thấy quan hệ giữa cô và Lâm Giang có một chút gợn sóng.

Còn từ khi được gả vào nhà họ Dạ, Dạ Mạc Thâm đã làm cho cô biết bao nhiêu chuyện. Anh giúp cô không bị người khác bắt nạt, giúp cô ăn miếng trả miếng…

Tuy cô biết rõ, anh làm những chuyện này… đều chỉ vì muốn giữ thể diện của chính anh mà thôi. Nhưng mà… cô vẫn không thể khống chế bản thân rung động với anh.

Thẩm Kiều chôn người trong chăn, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên má.

Lẽ ra cô không có tư cách được ở bên anh.

Cô là một người phụ nữ từng có một đời chồng, trong bụng lại đang mang thai con của người đàn ông khác.

Thẩm Kiều dơ bần như vậy, đến cả cô cũng tự ghét bỏ chính mình.

Nhưng tại sao cô lại không thể khống chế được lòng mình cơ chứ? Suốt buổi tối hôm ấy, Dạ Mạc Thâm không hề xuất hiện. Thậm chí đến ngày hôm sau anh cũng không tới. Trong phòng bệnh trống rồng chỉ có một mình cô. Sắc mặt Thầm Kiều tái nhợt, đôi môi trắng bệch, toàn thân yếu ớt. Sau khi bác sĩ đến khám bệnh cho cô xong có hỏi người nhà cô đâu.

Thẩm Kiều chẳng hề lên tiếng.

Bác sĩ đành phải tự đi gọi điện thoại liên lạc với người nhà của cô.

Một lúc sau, Tịnh Nhan tới.

“Xảy ra chuyện gì thế? Không phải tối qua lúc mình rời đi hai người các cậu vẫn còn tốt đẹp đó sao? Sao tự nhiên lại…” Tịnh Nhan nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, không khỏi bị dọa sợ: “Không phải bệnh tình của cậu lại nghiêm trọng lên đấy chứ?” “Mình không sao.” Thẩm Kiều khó nhọc lắc đầu: “Hôm nay mình có thể xuất viện được chưa? Mình không thích ở trong bệnh viện mãi như vậy.” Xung quanh nơi này đều bao phủ bởi một màu trắng tinh, không có ai ở bên cạnh cô Khiến cô cảm thấy hoang vu ớn lạnh.

Quan trọng hơn là cô muốn tìm Dạ Mạc Thâm giải thích rõ ràng chuyện tối qua.

“Tịnh Nhan, cậu đưa mình đi làm thủ tục xuất viện có được không?” “Nhưng mà sức khỏe của cậu…” Tịnh Nhan lo lắng hỏi: “Thật sự không sao đấy chứ?” “Nếu mình có vấn đề gì, mình sẽ nói ra… cậu yên tâm di.” “Vậy… được rồi.” Cuối cùng Tịnh Nhan cũng không thể lay chuyền được cô. Cô ấy chỉ đành đưa cô đi làm thủ tục xuất hiện. Sau đó, hai người tách ra mỗi người một ngả.

Thẩm Kiều đi thằng về nhà họ Dạ. Cô đoán lúc này Dạ Mạc Thâm hẳn là chưa đến công ty. Chỉ cần có thể tìm được anh, cô sẽ có thể giải thích được chuyện xảy ra ngày hôm qua.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv