Hà Liên Cảnh đã sống trong một môi trường bạo lực gia đình từ khi còn là một đứa trẻ.
Ngay từ nhỏ anh ta đã cảm thấy có lỗi vì không bảo vệ được mẹ mình và về sau càng bắt đầu phãn uất với những hành vi bạo hành vợ con của người ba nghiện rượu.
Mỗi lần anh ta nói với mẹ rằng không nên nhãn nhịn, cầu xin ông ta nữa, mẹ anh luôn bảo rằng: “Thằng bé ngốc, nếu mẹ không chăm sóc cho ông ấy chu đáo để có sức làm việc thì hai mẹ con ta biết sống sao đây?”
“Mẹ, con sẽ cố gắng đi kiếm tiền để trang trải.
Chúng ta rời khỏi ngôi nhà này được không?”
Mẹ ôm chặt lấy anh, nước mắt lưng tròng, trong giọng nói ẩn chứa sự bất lực.
“Liên Cảnh, đừng nói những điều này trước mặt ba con, nếu không ông ấy lại tức giận nữa, mẹ không có việc gì đâu, trước kia ba con cũng từng rất tốt với mẹ, chỉ là hiện tại vì bệnh tật nên tính cách của ông ấy có thay đổi một chút, chúng ta phải tin rằng ba con rồi sẽ trở lại như trước kia được không con?”
Lúc đó, cậu bé Hà Liên Cảnh thực sự tin những gì mẹ mình nói bởi dù sao, cậu vẫn còn là một đứa con nít ngây thơ và nghĩ rằng ba mình thực sự sẽ thay đổi. Và sau đó, ông ấy đã thực sự thay đổi một cách bất ngờ, ông ta bắt đầu ngoại tình, có đủ loại phụ nữ bên ngoài. Lúc đầu, mẹ anh cũng không phát hiện ra, chuyện chỉ bắt đầu bại lộ khi có vài lân mẹ phát hiện mấy vết son lạ trên cổ áo.
Một thời gian sau đó, bỗng có một người phụ nữ trực tiếp tìm tới cửa, lúc đó anh trốn ở bên ngoài nghe được rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người.
Người phụ nữ nói với mẹ: “Nghe nói cô vẫn còn mặt dày đeo bám anh ấy chưa chịu ly hôn? .
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
Cô biết không, anh ấy nói với tôi hiện giờ anh ấy đã chán ngấy cô rồi, lấy cô không bao lâu, anh ấy đã cảm thấy thật ghê tởm, ngay cả những đứa con do cô sinh ra cũng làm cho anh ấy chán ghét liếc nhìn một cái”
“Tại sao cô lại cứ cố chấp không chịu ly hôn cơ chứ? Hay phải chăng vì cô sợ sau khi ly hôn sẽ không thể nuôi được bản thân và con cái?”
Sắc mặt mẹ tái mét và run rẩy khi nghe những lời người phụ nữ đó nói.
“Cô…Cô đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Bà chị à, tôi không có thời gian nói nhảm với chị đâu. Chồng chị đã hứa với tôi không lâu sau anh ấy sẽ cưới tôi, giờ chị chỉ là một người phụ nữ già nua, xấu xí mà thôi, anh ấy đã quá chán nản chị rôi. Nếu chị biết điều thì nhanh chóng đồng ý ly hôn, tránh xa khỏi cuộc đời của anh ấy”
“À quên nữa..” Người phụ nữ tươi cười mỉa mai nhìn mẹ anh.
“Tôi đã có thai với anh ấy rồi, cô nhanh chóng biết điều mà ly hôn với anh ấy đi, ít ra tôi còn nể tình cho mẹ con cô vài đồng tiền coi như là chỉ phí cô chăm sóc anh ấy bao lâu nay, còn nếu cô cứ kéo dài như thế thì một cắc cũng đừng hòng”
Sau khi người phụ nữ đi khỏi, Hà Liên Cảnh chạy ra và nép vào vòng tay của mẹ: “Mẹ, dù gì ông ta cũng không cần chúng ta nữa, chúng ta rời đi nơi khác sống được không?”
Nhưng mẹ của anh ta vẫn luôn chần chừ, cố chấp tin rằng người đàn ông đó một ngày nào đó sẽ thay đổi.
Buổi tối khi ba anh ta trở về, mẹ anh lại đi cầu xin ông ta hãy nghĩ lại vì gia đình, anh ta lén lút nhìn qua khe cửa và thấy mẹ đang quỳ trên mặt đất, mặt mũi bị tát sưng đỏ, đầu thì bê bết máu.
Anh ta nắm chặt tay đầy căm hận, môi dưới suýt chút nữa bị anh cắn nát.
Anh ấy không hiểu tại sao mẹ anh lại cứ cố chấp với người đàn ông đó như vậy.
“Mẹ, ông ta không xứng đáng để mẹ van xin như vậy đâu”
Hai vợ chồng kinh ngạc quay đầu lại, mẹ vội vàng chạy tới, ôm lấy anh: “Liên Cảnh, nhanh về phòng đi con”
“Mẹ à, chúng ta không cần cầu xin ông ta!”
Anh nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông mang danh nghĩa là “ba”
của mình.
“Ông không xứng đáng làm cha của tôi!”
Người đàn ông nghe thấy thế liền không nể tình gì giáng một cú đánh xuống đầu người vợ của mình.
“Con đàn bà hôi hám kia, đây là tất cả những gì cô dạy cho nó sao, cái gan nào của cô còn dám dạy nó chống đối lại ba của mình vậy. Nói tôi nghe thử hửm…
Vừa nói ông ta vừa dùng hết chân này đến chân khác đạp vào mặt mẹ anh, anh lúc đó còn quá nhỏ chẳng thể làm gì, chỉ còn biết phản xạ ôm chặt lấy mẹ liều chết.
Một lúc sau, như đã xả hết cơn tức giận của mình, ông ta mới chịu buông tha cho mẹ con anh, anh nhanh chóng đưa mẹ mình đến bệnh viện.
Nhưng không ngờ đến khi vừa trở về thì đã thấy người đàn bà đó đang xuất hiện ngay trong ngôi nhà của mình.
Mẹ anh ta cũng không còn sức để van xin nữa, chỉ còn biết đành chấp nhận hiện tại trước mắt: “Quên đi, nếu ông ấy thực sự không cần mẹ con mình nữa thì mẹ vẫn sẽ chăm sóc cho con.
Nghe lời mẹ, sau này không được oán trách người đàn ông đó nữa, dù thế nào thì ông ta cũng là ba của con”
“Con không có một người ba như vậy!”
“Câm miệng, sau này mẹ không cho phép con nói những lời như vậy!”
“Con nhất quyết không nhận người ba như ông ta…
Đang nói dở, anh ta bất ngờ bị tát lùi lại đằng sau rồi ngã xuống sàn, biểu cảm không thể tin nhìn mẹ mình.
“Liên Cảnh, nếu như con nói con không thừa nhận người ba này thì sau này cũng đừng nhìn Ị”
mặt mẹ nữa Tại sao cơ chứ? Hà Liên Cảnh anh vẫn không thể hiểu nổi hành động của mẹ mình.
Kể từ đó, anh ta đã trở nên trầm mặc hơn trước.
Một ngày nọ, anh ta tình cờ bắt gặp ba mình cùng người phụ nữ kia đang diễn cảnh ân ái trong phòng khách, người phụ nữ không những xấu hổ mà còn lên mặt nhìn anh ta cười đắc thắng.
“Cậu nhìn kỹ xem ông ấy đã không còn là ba của cậu như trước, mà là ba của đứa bé sắp sinh trong bụng tôi. Ngôi nhà mà cậu đang ở sớm muộn gì cũng thuộc về mẹ con tôi mà thôi. Sao cậu và mẹ của cậu vẫn còn mặt dày mà ở đây như thế. Định để tôi đích thân đuổi ra khỏi cửa mới chịu đi sao? Vậy mà còn không biết xấu hổ”
Hà Liên Cảnh hung hăng trừng mắt đầy sát khí nhìn đối phương nhưng người phụ nữ kia cũng không phải dạng vừa, bà ta vươn tay tát anh cho hả giận.
“Dẹp ngay cái ánh mắt đó của mày đi, có tin tao móc mắt của mày ra không? Mẹ mày dạy mày thái độ xấc xược như vậy à? Đúng là thứ mẹ nào con nấy”
“Biến ngay, đừng làm chướng mắt tao!”
Nói xong, người phụ nữ hung hăng đạp vào bụng anh ta. Làm sao một cậu bé có thể chịu được những cú đá hung ác và thâm độc của người lớn được chứ?
Thân hình nhỏ bé của anh lập tức ngã về phía sau, đau đớn rên lên một tiếng, người đàn bà bên cạnh đắc ý xoay người xuống lầu.
Nhìn thấy bà ta đang bước xuống cầu thang, một ý định trả thù mãnh liệt hiện lên trong đầu Hà Liên Cảnh.
Và rồi anh ta từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người phụ nữ.
Một giây tiếp theo, bóng dáng nhỏ bé kia chuyển động mạnh mẽ chạy về phía trước đẩy mạnh người phụ nữ độc ác xuống cầu thang.
“AI”
Kèm theo tiếng hét, thắt lưng của người phụ nữ bị va chạm mạnh, lăn xuống cầu thang với tốc độ nhanh không kịp phản ứng.