Lúc Phương Đường Đường trở lại thì Giang Tiểu Bạch đã ngồi dậy gặm dưa chuột, thấy cô ấy đi vào thì Giang Tiểu Bạch cứ trêu trêu.
“Cậu và nam thần của cậu thành đôi rồi à?”
Nghe cô ấy nói vậy thì Phương Đường Đường đỏ mặt: ‘Cậu nói linh tinh gì thế hả? Sao mà nhanh như thế được? Huống hồ chỉ là tớ sùng bái anh ấy thôi, tớ là fan mẹ của anh ấy đấy nhé.”
“Thật không vậy?” Giang Tiểu Bạch nhíu mày: “Chẳng nhẽ cậu không muốn chiếm được thân thể của anh ta hả?”
“Ai thèm chiếm thân thể của anh ấy chứ! Nói vậy là xúc phạm nam thần của tớ đấy nhé. Sao tớ có thể có suy nghĩ như thế được?” Phương Đường Đường nghiêm nghị bảo vệ bản thân rồi lại nói trong sự ủ rũ: “Mặc dù có phần không được tôn trọng nhưng đúng là cũng có đôi lúc tớ không nhịn được mà nghĩ đến một chuyện, nếu tớ có thể đẩy ngã anh ấy.. “
“Thôi đi, thừa nhận chuyện cậu là fan bạn gái của anh ta thì khó khăn như thế hả? Cậu muốn ngủ với người ta chết đi được còn gì.”
“Giang Tiểu Bạch” Giang Tiểu Bạch không để ý đến cô ấy nữa mà tiếp tục gặm dưa.
Phương Đường Đường thấy dáng vẻ của Giang Tiểu Bạch như vậy thì tức không chịu được nhưng cô ấy chỉ hừ một tiếng rồi nghĩ thầm: “Lát nữa cậu cứ chờ mà xem”
Khi Tiêu Túc đến nơi, cậu ta lại gọi điện cho Phương Đường Đường. Sau khi Phương Đường Đường nhận điện thoại thì đi ra ngoài bằng vẻ thần bí vô cùng.
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, Giang Tiểu Bạch lại nằm trên ghế sô pha rồi vuốt ve cái bụng của mình bằng vẻ thỏa mãn. Sau đó Giang Tiểu Bạch nghe được tiếng bước chân đều đều, trầm ổn vang lên, cô ấy nghĩ thầm rằng không phải Phương Đường Đường dẫn nam thần về nhà đấy chứ?
Nghĩ vậy nên cô ấy mở mắt rồi vẫn nằm trong tư thế mất hình tượng như vậy. Nhưng vừa mở mắt ra thì cô ấy đã nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Tiêu Túc!
Giang Tiểu Bạch sững người, quên mất chuyện phải bò dậy mà cứ nhìn Tiêu Túc bằng ánh mắt ngơ ngác như vậy.
Mình đang nằm mơ ư? Sao mình lại thấy Tiêu Túc xuất hiện ở đây nhỉ? Đây là nhà họ Phương đấy, Tiêu Túc không có lí do gì để xuất hiện ở đây cả.
Không đợi Giang Tiểu Bạch kịp phản ứng, người tên Tiêu Túc đang đứng trước mặt cô ấy đã cúi người xuống rồi bế ngang cô ấy lên. Cảm nhận được nhiệt độ truyên ra từ người Tiêu Túc thì Giang Tiểu Bạch mới bất giác nhận ra rằng không phải mình nằm mơ, Tiêu Túc đang đứng trước mặt cô ấy là người thật.
Vậy là cô ấy lật ngược tay lại năm lấy ống tay áo của Tiêu Túc: “Sao anh lại ở đây?”
Hỏi xong Giang Tiểu Bạch mới nhìn thấy Phương Đường Đường đang đứng không xa phía sau, vậy là Giang Tiểu Bạch nhớ lại dáng vẻ nghe điện thoại thần bí vừa nãy của Phương Đường Đường cộng thêm ánh mắt lẩn tránh khi cô ấy đối mặt với mình thì Giang Tiểu Bạch đã hiểu ra tất cả.
Xem ra cuộc điện thoại vừa nấy mà Phương Đường Đường nhận được không phải là do nam thần của cô ấy gọi đến mà là điện thoại của Tiêu Túc, thảo nào mà cô ấy mới phải chạy ra bên ngoài đón.
Nghĩ vậy nên Giang Tiểu Bạch măng: “Thứ bạn độc ác!”
Phương Đường Đường cười híp mắt: “Cậu đừng giận mà, không phải là do tớ muốn tốt cho cậu đấy ư?” Nói xong cô ấy còn ra sức nháy nháy mắt mấy cái với Giang Tiểu Bạch khiến Giang Tiểu Bạch tức điên lên. Cô ấy nói với Tiêu Túc bằng giọng oán hận: “Anh buông tôi ral”
“Về nhà rồi nói chuyện nhé.”
Tiêu Túc không buông ra mà ôm cô ấy rồi đi thẳng ra ngoài, cảng chân thon dài sải bước trên nền nhà. Phương Đường Đường đứng sau hai người ra sức vẫy vẫy tay: “Đi đường cẩn thận nhé”
Thứ bạn bè độc ác, tàn nhãn.
Giang Tiểu Bạch thầm mắng Phương Đường Đường trong lòng bằng vẻ oán hận, thậm chí cô ấy còn thề rằng sau này sẽ không đi cùng Phương Đường Đường đến khách sạn để ngắm nam thần nữa, tận tới lúc đó thì lòng cô ấy mới nguôi ngoay phần nào.
Chỉ là Giang Tiểu Bạch không hiểu được, cái tên Tiêu Túc này, không phải hồi sáng lúc nói chuyện với nhau, Tiêu Túc không nói trọn vẹn được một câu à? Sao bây giờ lại ngang ngược như vậy? Muốn ôm mình là ôm? Tiêu Túc cho rằng bản thân là ai thế hả?
Bây giờ dù Giang Tiểu Bạch có mắng chửi Phương Đường Đường thì cũng không còn tác dụng nữa rồi, vậy nên cô ấy chỉ đành chuyển hướng sang Tiêu Túc: “Tôi cảnh cáo anh nhé Tiêu Túc, tôi bảo anh buông tôi ra anh có nghe không?
Tôi không muốn quay về với anh, như vậy chỉ giống như đang ép buộc anh thôi. Anh mau thả tôi ra.”
Mặc kệ cô ấy có nói gì đi chăng nữa thì Tiêu Túc vẫn không buông tay, cằm cậu ta vẫn căng cứng khiến Giang Tiểu Bạch tức đến mức dùng đầu đập mạnh vào cằm cậu ta. Cô ấy dùng lực rất mạnh khiến Tiêu Túc bị đau nên bước chân của cậu ta hơi ngừng lại. Giang Tiểu Bạch định nhân cơ hội đó vùng người để thoát ra nhưng Tiêu Túc lại ôm cô chặt thêm một chút.
“Không phải anh đã nói là vê nhà rồi chúng ta giải quyết ư?”
“Tôi không cần” Giang Tiểu Bạch đá chân, dùng hết sức để giấy giụa trong vòng tay Tiêu Túc rồi nói: ‘Hồi sáng tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, lúc đó anh không phản bác còn gì nữa. Bây giờ tự nhiên anh lại muốn nói cái gì thế hả? Nói chung bây giờ anh có hối hận cũng vô ích, tôi không muốn nghe gì cả, một câu cũng không muốn nghe. Bây giờ anh mau buông tôi ra, sau đó đi nhanh còn kịp. Nếu không lát nữa tôi nổi giận thì anh…
“Thì anh làm sao?” Tiêu Túc nhìn thẳng vào mắt cô ấy bằng vẻ yên lặng. Lúc ánh mắt ai người chạm nhau, Giang Tiểu Bạch bị anh nhìn thì hơi sửng sốt rồi nói trong sự tức giận: “Thì anh sẽ chết rất thảm hại.”
“Vậy cũng được” Tiêu Túc lại ôm cô ấy chặt hơn một chút: “Vậy đi về trước đã, về nhà rồi thì em muốn anh chết thế nào cũng được.”
Giang Tiểu Bạch: “Này!”
Cô ấy bị nhét vào trong xe rồi bị ép thắt dây an toàn, cô ấy định nhân lúc Tiêu Túc đi vòng qua ghế lái thì sẽ tháo dây an toàn ra rồi chạy trốn nhưng ai ngờ lúc Tiêu Túc thắt dây an toàn cho cô ấy xong thì còn kèm theo một lời cảnh cáo: “Nếu em dám bỏ chạy thì anh sẽ đi nói với mẹ em là em ngủ với anh xong nhưng không chịu trách nhiệm đấy”
Giang Tiểu Bạch: “2”
Cô ấy trợn hai mắt rồi nhìn Tiêu Túc bằng ánh mắt không thể tin được, cậu ta vừa nói tiếng người đấy à? Cái gì mà cô ấy ngủ với Tiêu Túc nhưng không chịu trách nhiệm?
“Anh có nhầm không hả? Trong mấy chuyện như thế này thì người thiệt thòi không phải là phụ nữ ư? Gì mà tôi ngủ với anh rôi không chịu trách nhiệm thế? Chẳng nhế không phải là anh ngủ với tôi rôi không chịu trách nhiệm à?”
“Anh có.” Tiêu Túc trả lời rất nhanh rồi nhìn cô ấy chằm chằm: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, anh phải chịu trách nhiệm”
“Cút! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm với tôi, anh không xứng.”
“Ừ, em không cần anh phải chịu trách nhiệm với em, anh cũng không xứng. Nhưng anh thì cần, vì hôm qua là lần đầu tiên của anh, trước đây anh chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng xảy ra quan hệ trai gái với bất cứ ai cả. Thế nên em phải chịu trách nhiệm với anh”
Giang Tiểu Bạch rất muốn úp cái vung lên đầu Tiêu Túc, cô ấy nhìn Tiêu Túc chằm chằm bằng vẻ mặt không nói lên lời, cậu ta thay đổi chiến thuật rồi đấy ư?
Ngay khi cô ấy đang mải suy nghĩ thì Tiêu Túc đã đi vòng qua xe rồi ngồi vào ghế lái, sau đó cậu ta đóng cửa xe rồi tự thắt dây an toàn cho mình.
Giang Tiểu Bạch nhân cơ hội này mà vội vàng nói với cậu ta: “Có phải mẹ anh bảo anh phải chịu trách nhiệm với tôi đúng không? Tiêu Túc, tôi là cô gái của thời đại mới, tôi không để ý tới mấy chuyện như thế này đâu, anh biết không hả? Cứ coi như người trưởng thành sa chân lầm lỡ một chút không được à? Cứ coi như đối phương không phải là anh thì tôi cũng sẽ làm chuyện đó với một người đàn ông khác thôi mà. Cuộc sống của tôi chính là như vậy đấy, thế nên anh không cần…”
Giang Tiểu Bạch còn chưa nói xong mà Tiêu Túc đã ngắt lời cô ấy: “Cái gì mà cuộc sống của em chính là như vậy, rõ ràng tối qua em…”
Sau khi nhìn thấy vết máu trên ga giường mà cô ấy để lại thì Tiêu Túc đã hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Giang Tiểu Bạch không ngờ đột nhiên Tiêu Túc lại nói đến chuyện này, vì lo lắng và gấp gáp quá nên nói sai nhiều chỗ khiến bây giờ cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy đã có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Giang Tiểu Bạch khoanh chân lại, cười lạnh lùng một tiếng rồi vươn tay vuốt những sợi tóc đang rơi tán loạn ra sau vai rồi nói: “Vậy thì sao?
Tôi nói rồi, tôi không để ý đến những chuyện như thế này đâu. Trong mắt tôi, dù là lần đầu tiên hay là lần thứ mười thì đều giống nhau cả thôi.
“Em không cần phải nói mấy câu như thế để kích bác anh đâu. Vốn dĩ em đâu phải người như thế”