Trong quán cà phê.
Hứa Yến Uyển trước đó đã đứng ở ven đường ngắm nhìn Hàn Thanh thật lâu, mới chỉ một tuần không gặp mà trông anh ta gầy đi rất nhiều, trên khuôn mặt tuấn mỹ có vẻ mệt mỏi, đôi mắt lạnh lùng sắc bén lộ ảnh nước rõ ràng. Anh ta biến thành như vậy đều là vì bạn gái mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Yến Uyển càng thêm đắng chát, cô nuốt khổ sở cùng cảm xúc liên quan, nở nụ cười trên mặt, sau đó đi vào.
Lúc nhìn thấy cô, Hàn Thanh vẫn trưng bộ mặt không chút tình cảm nào, chỉ hỏi cô một câu tới rồi à, sau đó không nói gì nữa.
Hứa Yến Uyển gọi một tách cà phê, sau đó ngồi im lặng.
Có lẽ cô đã đoán được Hàn Thanh muốn nói gì, cũng biết Hàn Thanh muốn làm gì, thế nhưng bây giờ cô không muốn nói gì nữa.
Cho nên cứ để Hàn Thanh mở đầu đi. “Trước kia nhà họ Hàn có mối quan hệ tốt với nhà họ Hứa, thật ra người lớn hai bên đều có ý nghĩ sống chết có nhau, ví dụ như nhà họ Hàn có việc tập đoàn nhà họ Hứa cũng sẽ đứng ngồi không yên, nếu nhà họ Hứa có chuyện, nhà họ Hàn cũng sẽ không bỏ qua, nhưng từ khi nhà họ Hứa xuống dốc, nhà họ Hàn chúng ta không chấm dứt lời hứa năm đó, cho nên đây là lỗi của tôi.”
Hứa Yến Uyển an tĩnh khuấy tách cà phê trước mặt. “ Trước đây cô không để tôi ra tay giúp cô, nhưng bây giờ tôi không làm vậy không được, Yến Uyển, thành lập công ty đi, tôi sẽ giúp cô, thẳng đến khi công ty đứng vững, nhân viên quản lý tập đoàn nhà họ Hàn cô cũng có thể điều động, nhiệm vụ chấn chỉnh lại nhà họ Hứa tôi cũng sẽ hoàn thành, cũng sẽ không phụ lòng chú Hứa dì Hứa.”
Thật ra những lời này nghe rất bình thường, bởi vì đó dù sao cũng là lời hứa của người lớn trước đây, mà Hàn Thanh cũng đã đồng ý, cho nên anh ta sẽ giúp mình thực hiện.
Nhưng Hứa Yến Uyển vẫn cảm thấy không thoải mái, cô ta cắn môi dưới ngẩng đầu.
“Thật ra anh làm vậy chỉ để muốn thoát khỏi tôi thôi đúng không?”
Khuôn mặt cô trắng bệch: “Thật ra tôi không làm gì cả, tôi cũng chẳng muốn làm gì hết, chỉ ở lại công ty làm việc mà thôi, như vậy cũng không được sao?”
Mặt Hàn Thanh trầm xuống. “Yến Uyển, cô lớn lên với tôi, tôi không muốn nói mấy lời khó nghe đâu” “Khó nghe ư?” Hứa Yến Uyển cười không chút để tâm: “Vậy tôi cũng muốn nghe thử xem, rốt cuộc anh sẽ nói gì.
Nhìn mặt Hứa Yến Uyển, Hàn Thanh bỗng nhớ đến cô gái bị bắt nạt của mình, bỗng nhiên cảm thấy bây giờ mình không cần chơi trò úp mở uyển chuyển nữa, dứt khoát nói thẳng: “Tôi và cô từng có hôn ước chưa?”
Hứa Yến Uyển kinh ngạc, ngơ ngác nhìn anh ta.
Cô đoán được anh ta sẽ nói như vậy, thế nhưng không ngờ anh ta lại hỏi thẳng ra, nhất thời không biết nên trả lời sao, sững sờ ngồi nguyên tại chỗ.
“Có không?” Hàn Thanh lại lặp lại câu hỏi đó.
Nhưng mà Hứa Yến Uyển vẫn không trả lời, cô ta cắn môi dưới, cảm giác như lòng mình bị xé toạc ra.
Hàn Thanh thấy cô ta không nói lời nào cũng không ép cô: “Hôm nay tôi tới đây là để nói chuyện cho rõ ràng, nếu tôi nhớ không nhầm, giữa cô và tôi không có bất kỳ trường hợp nào công khai hai nhà đính hôn, thậm chí là trao đổi vật định tình”
Bây giờ Hứa Yến Uyển đã nghe rõ, anh ta đang phủi sạch mối quan hệ với cô ta, không thừa nhận mối hôn ước từ bé này!
“Vả lại ba mẹ tôi cũng chưa từng nhắc tới chuyện tôi có hôn thể, cho nên bây giờ tôi nghĩ, thông tin tôi có hôn thê này truyền từ đâu ra?”
Nghe đến đó, rốt cuộc Hứa Yến Uyển cũng ngồi phịch xuống, lúc cô ngẩng đầu, trong mắt đã ngập nước mắt: “Cho nên hôm nay anh đến để phủi sạch quan hệ với tôi sao? Hàn Thanh, tôi lớn lên cùng anh từ nhỏ tới lớn, tôi biết anh thích Tiểu Nhan, nhưng dù anh có thích cô ta thì cũng không thể đối xử với tôi như vậy được chứ?”
Nhưng nước mắt của cô ta lại không có bất cứ tác dụng gì đối với Hàn Thanh, ánh mắt anh ta nhìn cô vẫn lạnh như băng, hệt như khi còn bé, cô ta ngã xuống đất ngồi dưới đất gào khóc, anh Hàn Thanh ơi, đầu gối em đau, anh cõng em về đi.
Kết quả Hàn Thanh chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, nói chân cô ta còn chưa gãy, tự mà về đi, hoặc là ngồi chỗ này cả đêm cũng được rồi rời đi.
Lúc ấy Yến Uyển bé vừa ấm ức vừa tức giận, cuối cùng vẫn là Lâm Hứa Chính kéo cô ta lên, nhưng Lâm Hứa Chính không cõng cô ta mà nói: “Hàn Thanh là loại người cứng nhắc không có tình cảm, em chọc ai không chọc lại hết lần này tới lượt khác chọc cậu ta, bảo cậu ta cõng em, nếu cậu ta mà đồng ý thì có mà trời sập. Bớt nói nhiều trước mặt cậu ta đi, bằng không cuối cùng không được lợi gì đâu.” Cho nên về sau Hứa Yến Uyển đã có kinh nghiệm, bởi vì cô ta biết Hàn Thanh là một cục băng, cho dù cô ta có nũng nịu thế nào anh ta cũng không động lòng, cho nên cô đành không qua lại với Hàn Thanh nữa, luôn làm một cô gái biết nghe lời hầu bên cạnh anh ta.
Tựa như hiện tại, Hàn Thanh không thương tiếc gì nước mắt của cô ta, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi và cô vốn không có quan hệ, sao có thể phủi sạch được?”
Hứa Yến Uyển lập tức bị câu không có quan hệ gì dọa cho ngẩn người: “Anh, anh nói gì? Không có quan hệ?”
Hàn Thanh nhếch môi, vẫn hững hờ nhìn cô.
“Sao lại không có quan hệ gì được? Hôn ước là hai nhà định ra, anh không biết nhưng em biết, từ nhỏ em đã nhớ rõ, mà em cũng cho là anh biết rồi.”
Nghe cô ta nói vậy, lông mày Hàn Thanh càng thêm nhíu chặt: “Vậy thì cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không biết, nếu như tôi biết chuyện này, tôi sẽ không cho cô cơ hội nói lung tung đến giờ đâu.
Lần này anh ta nói đến quyết tuyệt, Hứa Yến Uyển xem như đã hiểu rõ, anh ta rất tuyệt tình với mình, anh ta có thể đứng trên lập trường nhà họ Hứa giúp cô, để mặc cô điều động tất cả các nhân viên cấp cao của nhà họ Hàn, cũng có thể bỏ rất nhiều tiền tài trợ cô, nhưng ngoại trừ khả năng này, anh ta sẽ không cho cô những thứ khác, dù chỉ là một chút cảm giác yêu đương.
Tuyệt tình như thế, lạnh lùng như thế.
Quả nhiên đây mới là Hàn Thanh, đối xử cực tốt với người mình xem trọng, Hứa Yến Uyển cắn chặt môi dưới, nhanh chóng ngửi thấy một mùi máu tanh.
“Sau này tôi không muốn nghe thấy tin cô là vị hôn thê của tôi lưu truyền trong công ty nữa, nể mặt nhà họ Hứa, tôi có thể cho cô cơ hội tự mình giải thích, nhưng nếu cô không làm được, tôi sẽ tự ra tay. Mặt khác nhớ suy nghĩ chuyện chấn hưng lại chuyện của nhà họ Hứa chút.”
Vừa dứt lời, di động của Hàn Thanh rung lên.
Anh ta lấy di động ra nhìn lướt qua, cặp mắt hờ hững trước đây thoáng cái đã trở nên mềm mại, biến chuyển tâm lý như vậy khiến Hứa Yến Uyển giật mình, trong lòng càng thêm khó chịu.
Vì sao, vì sao thứ cô muốn chiếm bằng được lại không có, mà người khác không cần chút sức nào đã lấy được.
Mà cô tới bây giờ không hề có thứ gì.
Vì sao thích một người lại đau đớn như vậy? Cô chỉ yêu anh ta thôi mà, chẳng lẽ cô yêu sai người thật?
Ngay khi Hàn Thanh đang chuẩn bị nghe, Hứa Yến Uyển vẫn luôn cắn môi dưới không trả lời đột nhiên thả lỏng, lên tiếng nói: “Không cần cân nhắc nữa, tôi đông ý chấn hưng lại nhà họ Hứa.”
Bây giờ cô ta thật sự không còn gì nữa, nếu như rốt cuộc Hàn Thanh không thuộc về cô, thế cô còn gì nữa đâu? Ít nhất cô muốn nắm chặt nhà họ Hứa vào lòng bàn tay, không thể cứ thua trận như vậy được.