Mặc dù hai người có hôn ước, nhưng Hàn Thanh chưa từng bày tỏ rằng anh ta thích cô ta dù chỉ một lần, Hàn Thanh luôn thờ ơ với cô ta, cùng lắm là tốt hơn những người khác.
Nhưng chỉ là tốt hơn thôi, chứ đừng nói tới những tình cảm khác. Ngay cả tình cảm giữa người thân với nhau cũng không có.
Nếu... Họ thực sự chia tay, thì... Cô ta vẫn còn cơ hội, phải không?
Hôm nay Hàn Mộc Tử có được ngày nghỉ hiếm có, bỏ lại Dạ Mạc Thâm, đưa Đậu Nhỏ tới tập đoàn nhà họ Hàn.
Đang định đi tìm Hàn Thanh thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô cảm thấy nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng nhanh chóng đi theo.
Cuối cùng khi đi theo tới phòng làm việc của mình thì lại thấy Hứa Yến Uyển đang ngồi ở chỗ của mình.
Khi nhìn thấy Hứa Yến Uyển, Hàn Mộc Tử híp mắt, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Chuyện gì đã xảy ra?
Lúc Hàn Mộc Tử nhìn thấy cô ta, Đậu Nhỏ trong lòng cũng nhảy loạn, Hàn Mộc Tử cũng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống vỗ cậu bé.
Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, Hứa Yến Uyển đã phát hiện ta cô.
hìn thấy cô, Hứa Yến Uyển cũng có chút kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười đứng dậy đi về phía cô.
“Mộc Tử.” Hứa Yến Uyển lên tiếng chào hỏi, gọi tên cô.
Giơ tay ra, vẻ mặt tươi cười.
Hàn Mộc Tử cũng cười đáp lại, thế nhưng nụ cười lại vô cùng lạnh lùng, không trả lời cô ta.
Hứa Yến Uyển đã nhìn ra vẻ ưu tư trong nụ cười của cô, cô ta cũng bắt đầu thu lại nụ cười, thế nhưng vẫn nói: "Cô đến tìm Hàn Thanh? Thế nhưng đáng tiếc là anh ấy không có ở công ty hai ngày nay rồi."... "
Không đến công ty?
Không phải anh trai của cô luôn là một người tham công tiếc việc sao? Tại sao bây giờ lại đột nhiên không đến công ty?
Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
“Tôi biết cô có nhiều chuyện muốn hỏi tôi, thế nhưng ở đây không phải chỗ để nói chuyện. Hay là chúng ta đến nơi khác trò chuyện đi?” Hứa Yến Uyển chủ động hỏi.
Hàn Mộc Tử gật đầu: "Được." Cô thật sự có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô ta, nhưng không ngờ Hứa Yến Uyển lại đoán ra được.
Hai người nhanh chóng đổi chỗ, Hàn Thanh trực tiếp đi đón người về.
Tô Cửu nhìn thấy hai người họ cũng không nói gì, chỉ pha một tách cà phê cho họ rồi rời đi.
Vì vậy, chỉ còn lại Hứa Yến Uyển và Hàn Mộc Tử bên trong, bên cạnh đó còn có Đậu Nhỏ.
Nhưng mà Đậu Nhỏ vẫn luôn nghe lời quá, giống như giờ phút này, cậu bé ngủ thật say trong vòng tay của Hàn Mộc Tử, hai bàn tay trắng nõn nắm chặt thành hai quả đấm nhỏ, liền ngủ thiếp đi.
Hứa Yến Uyển liếc nhìn Đậu Nhỏ và nói với vẻ ghen tị: "Đây có phải là con trai của cô không? Cậu bé trông rất đáng yêu."
“Ừ” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Là con trai của tôi, Đậu Nhỏ.”
"Bây giờ cô đã có cả trai lẫn gái rồi, cái gì cũng có, quá viên mãn rồi."
Nghe được những lời này, Hàn Mộc Tử cảm thấy đối phương đang cố ý ám chỉ, cô cũng không trả lời, lẳng lặng nhìn Hứa Yến Uyển chờ cô ta nói tiếp.
Quả nhiên Hứa Yến Uyển cũng không để cô thất vọng, mới ban đầu trên mặt vẫn còn nở nụ cười thế nhưng sau đó nụ cười trên mặt dần biến mất: "Tôi biết, cô rất ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây, phải không?"
Hàn Mộc Tử vẫn không trả lời, mà là yên lặng nhìn cô ta.
"Cô cho rằng tôi không từ bỏ? Đó là lý do cô muốn đến tập đoàn nhà họ Hàn để nối lại tình cảm với anh ấy sao? Cô cho rằng mình có thể phá hoại tình cảm giữa anh ấy và bạn gái sao?"
Hàn Mộc Tử không ngờ chính mình lại nói thẳng như vậy, sửng sốt một chút, vừa định nói gì đó, Hứa Yến Uyển lại nói tiếp: "Nếu là tôi thì cô có cam tâm tình nguyện buông bỏ không? Cô luôn để anh ấy trong lòng, từ nhỏ đến lớn chỉ yêu một mình người đó. Cô cam tâm chịu từ bỏ sao? Tôi biết cô không có cảm giác này vì thế không cách nào hiểu được tôi. Thế nhưng tôi tới tập đoàn nhà họ Hàn là vì không kìm chế được, tôi cũng muốn cách xa anh ấy nhưng..."
Lúc này Hứa Yến Uyển mới dừng lại, đôi mắt cụp xuống khiến cả người trở nên vô hồn: "Tôi vẫn không nhịn được muốn đến gần anh ấy. Lúc tôi không có gì tôi cũng chỉ còn một mình anh ấy, bây giờ sự thật lại nói cho tôi biết tôi cũng không còn anh ấy nữa. Sao tôi có thể tiếp nhận chuyện này được chứ?"
Trong lúc cô ta đang nói, Hàn Mộc Tử cũng không lên tiếng cắt ngang cô ta.
"Tôi cũng không hề muốn như thế. Dù sao thì anh ấy cũng đã có bạn gái rồi nếu như tôi cứ dây dưa mãi thì là người không có đạo đức. Thế nhưng Mộc Tử à, rõ ràng tôi mới là người có hôn ước với anh ấy từ trước. Huống chi sau khi tôi đến tập đoàn nhà họ Hàn tôi cũng không làm gì, mỗi ngày đều phải đau khổ nhìn anh ấy ở cùng với bạn gái."
Cuối cùng thì Hàn Mộc Tím cũng lên tiếng.
"Tôi biết cô không thể nào chấp nhận được. Nhưng mọi chuyện đều vô thường. Nếu như cô nói tới việc hôn ước là thật thì giữa hai người cũng chưa từng có bắt đầu. Thế nên tôi khuyên cô mau chóng rời đi đi. Nếu cuộc sống của cô quá khó khăn thì tôi có thể giúp cô. Nếu cô cứ ở đây mãi thì sẽ lún sâu, sẽ không cách nào rút ra được."
Cuối cùng Hàn Mộc Tử nhìn cô ta một cách kiên định, tựa như đang dẫn dắt: "Hiện giờ quả thật cô không có gì cả. Nhưng nếu cô đồng ý thì sau này cô vẫn sẽ có một cuộc sống mới. Tương lai của cô là vô thời hạn. Cô cần gì phải vì một người đàn ông mà khổ sở như thế chứ?"
Lời nói của cô đã ít nhiều gì mở được cánh cửa lòng của Hứa Yến Uyển...
Hứa Yến Uyển chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt Hàn Mộc Tử, cười nói: "Cô thật là thông minh, ăn nói rất tốt, cũng rất dịu dàng. Cô thật sự là giống với cô Hàn trước đây. Những lời vô vừa nói quả thật là những lời từ tận đáy lòng tôi. Nếu như tôi đồng ý thì tôi thật sự có thể bắt đầu lại đời mình. Thế nhưng Mộc Tử à cô có hiểu rằng nếu muốn bắt đầu lại thì cần phải dũng cảm thế nào không? Bây giờ tôi thật sự rất sự. Tôi chỉ muốn giống như hồi đó, có thể ở bên cạnh anh ấy, biết được nhiều thông tin của anh ấy. Cho dù là biết được qua người khác cũng đủ rồi. Tôi cảm thấy cuộc sống cũng không có gì phải hối tiếc."
"Cho dù sau này có nghe tin anh ấy kết hôn và sinh con thì cũng cảm thấy không có gì sao?"
Chỉ với một câu nói đã khiến sắc mặt Hứa Yến Uyển thay đổi, cô ta siết