Bởi vì cô luôn làm sai, lúc thì bưng sai món, lúc thì lại bưng sai bàn, muốn giúp đỡ nhưng lại gây phiền phức mà chẳng giúp được gì.
Cuối cùng, nhân viên trong tiệm thật sự không thể nhìn nổi, cuối cùng đưa cô đến căn phòng ở tầng hai để cô nghỉ ngơi.
Sau khi Tiểu Nhan ngồi xuống, cả người cô vẫn ngây ngẩn.
Thỉnh thoảng tay cô sờ sờ bụng của mình, ánh mắt trống rỗng.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy vào lúc này chứ?
Nếu như... nếu như cô biết sớm một chút thì tốt rồi, thế thì sẽ không xoắn xuýt như bây giờ nữa.
Càng nghĩ càng khó chịu, bởi vì hôm qua cô một đêm không ngủ, cho nên bây giờ mắt của cô vô cùng mỏi, nhưng mà cô lại không buồn ngủ, nhắm mắt lại thì sân khấu sẽ hiện lên trong đầu cô.
Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh, cô là người thứ ba.
Cho nên cô không dám ngủ, nhưng mà một cơ thể đang mang thai, cộng thêm lúc trước cô cứ thức mãi nên bây giờ cô đã rất buồn ngủ rồi.
Cho nên cuối cùng Tiểu Nhan vẫn nằm gục lên bàn, tiến vào giấc mộng.
Nhưng mà lại là ác mộng.
Trong giấc mơ, Hứa Yến Uyển ép cô vào tường, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đúng ra tôi mới là người đứng bên cạnh anh ấy, tôi là vị hôn thê của anh ấy, cô là cái thứ gì chứ? Chỉ là một người thứ ba mà cũng dám tranh với tôi ư?”
Sau đó, nhân viên của tập đoàn nhà họ Hàn chỉ trỏ cô, nở nụ cười trào phúng.
“Trời ơi, cô ta thật vô liêm sỉ, vậy mà lại chen chân vào tình cảm của người khác, bây giờ làm người thứ ba tốt như vậy sao? Sao một cô gái tốt như vậy lại đi làm người thứ ba chứ, thật sự là vô liêm sỉ!”
“Đúng đấy, còn ngày nào cũng chạy đến công ty đưa đồ ăn nữa chứ, có phải cô ta dựa vào chuyện này mà được yêu thích không? Loại đàn bà này, một chút ưu điểm cũng không có, sớm muộn gì thì cũng bị vứt bỏ mà thôi.”
“Cho nên cô ta chỉ có thể làm người thứ ba thôi, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt cả.”
“Thật kinh tởm! Cút khỏi tập đoàn nhà họ Hàn được không? Đừng có đến công ty của chúng tôi nữa, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi đã thấy buồn nôn rồi.”
Trong mơ, những người kia, có thể cô đã từng gặp hoặc chưa, từng gương mặt lộ ra vẻ chán ghét, từng câu từng câu lên án cô.
Tiểu Nhan bị những lời mắng chửi này ép lui về sau, cứ lui cứ lui dần, sau đó đột nhiên đụng phải ai đó.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Thanh.
Anh lạnh lùng nhìn cô, miệng nói ra những lời rất vô tình.
“Sau này cô đừng quấn lấy tôi nữa."
"Không, không phải như vậy, cô không cố ý quấn lấy anh."
"Nếu như cô biết anh đã có vị hôn thể, sao cô có thể quấn lấy anh cơ chứ, cô không có."
Tiểu Nhan không ngừng lắc đầu phủ nhận, lui về sau, ngay sau đó cô bị hụt một bước, lăn xuống cầu thang.
"A!"
Tiếng thét chói tai vang lên, Tiểu Nhan tỉnh lại, tay xoa xoa bụng của mình, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Trong mơ, cô bị té xuống cầu thang, sau đó giữa hai chân máu tươi chảy ra, đau bụng như sắp chết vậy.
Cũng không biết có phải giấc mơ quá chân thật hay không, vậy mà Tiểu Nhan lại cảm thấy bụng mình có hơi nhói đau.
Từng giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán, nhỏ xuống mặt bàn, nỗi khiếp sợ của Tiểu Nhan vẫn còn chưa biến mất, cánh cửa ở phía sau đột nhiên bị đẩy ra.
La Tuệ Mỹ khẩn trương chạy tới ngồi xuống bên người cô.
“Tiểu Nhan, con làm sao thế?”
Nhìn thấy La Tuệ Mỹ, bàn tay đang xoa bụng của Tiểu Nhan lập tức thu hồi lại.
Cô hít sâu, sau đó lắc đầu: “Mẹ, con không sao..."
“Hét lớn tiếng như vậy, sao có thể không sao cơ chứ? Con nhìn mồ hôi lạnh này này….” La Tuệ Mỹ đau lòng cầm khăn tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán cô.
“Con thật sự không sao mà.” Tiểu Nhan đẩy tay bà ra, mệt mỏi nằm xuống mặt bàn, thản nhiên nói: “Vừa rồi chỉ là con mơ thấy ác mộng mà thôi, nếu không con sẽ không hét lớn tiếng như vậy, đã để mẹ lo lắng rồi.”
Nói xong, Tiểu Nhan lại hít sâu một hơi, sau đó nói: “Mẹ, con muốn đi ra ngoài một chuyến."
La Tuệ Mỹ lập tức nói tiếp: “Đi chỗ nào? Mẹ đi cùng con.”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Không phải ở đây, con muốn... tự mình đi đến nơi khác để giải sầu một chút.
Cô không thể sống ở chỗ này nữa, thành phố này có liên quan đến Hàn Thanh, cô muốn rời khỏi nơi này, đi đến một thành phố khác ở một thời gian, có khi sau đó sẽ tốt lên.
“Nơi khác?” Sắc mặt của La Tuệ Mỹ rất khó coi: “Với tâm trạng của con hiện tại, để một mình con đi nơi khác, mẹ có thể yên tâm sao?”
“Vì sao lại không yên tâm?”
Tiểu Nhan giật giật khỏe môi, nở nụ cười tái nhợt: “Con gái của mẹ là người trưởng thành rồi, sẽ không đi tìm chết, cũng không bị người khác lừa gạt, chỉ là đi giải sầu một chút mà thôi, cho nên mẹ không cần phải lo lắng đâu, cùng lắm thì khi nào con hết phiền muộn thì sẽ về liền. Nhưng mà... trong khoảng thời gian con rời đi, cửa tiệm thì phải làm phiền ba mẹ rồi, nếu như mẹ cảm thấy mệt thì tạm thời đóng cửa tiệm trước đi.”
Bây giờ cô thật sự chẳng còn chút sức lực nào để quan tâm đến chuyện cửa hàng nữa rồi.
Bây giờ, cho dù có phụ lòng Lâm Hứa Chính, Tiểu Nhan cũng cảm thấy không quan trọng, cứ xem như cô nói không giữ lời, là một người không có trách nhiệm đi.
Tiểu Nhan mệt mỏi nhắm mắt lại. Hành động của cô rất nhanh, chuyện vừa quyết định đã lập tức làm. Cho nên khi về cô liền chuẩn bị quần áo, nhưng lại nhìn thấy dưới nhà của mình có xe và... Hàn Thanh. Khi nhìn thấy anh, Hàn Thanh không biết đã đợi cô bao lâu rồi.
Nhưng mà nhân lúc Hàn Thanh còn chưa phát hiện ra mình, Tiểu Nhan đã nhanh chóng bước về phía trước, muốn trực tránh thoát ánh mắt của Hàn Thanh, trực tiếp lên lầu.
Bây giờ cô không muốn chạm mặt với Hàn Thanh, cũng không muốn nói chuyện với anh.
Cho dù cô đã đi rất nhanh, nhưng chân của Hàn Thanh lại dài hơn cô, rất nhanh đã đuổi kịp cô, chặn đường đi của cô.
Tiểu Nhan: “Tránh ra, hiện tại ngay cả một chữ tôi cũng không muốn nói với anh.”
Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan còn đang tức giận, bất lực tiến lên, nhẹ giọng nói: “Thật sự không thể bình tĩnh nói chuyện với anh sao?”
Nói chuyện?
Nói chuyện gì chứ?
Tiểu Nhan nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng chỉ muốn bật cười.
Nói cô làm thế nào biến thành một người chen chân vào chuyện tình cảm của người khác sao? Bây giờ Tiểu Nhan vô cùng nhạy cảm với cái chủ đề này, cô vừa nghĩ đến chuyện tất cả mọi người đều biết Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh, chỉ có mình mình không biết, cô đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Anh Hàn, không phải đêm qua tôi đã nói rõ ràng với anh hết rồi sao? Chúng ta đã chia tay rồi, tôi cũng không