Hứa Yến Uyển nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sâu xa: "Tôi vẫn luôn cho rằng cô biết. Dù sao hai người cũng là người yêu, chẳng phải anh ấy nên nói chuyện này với cô sao?”
Bị hỏi như vậy, Tiểu Nhan hoàn toàn sửng sốt.
Đúng vậy, hai người là người yêu, lẽ ra cô phải biết chuyện này, nhưng mà... Cô lại không biết gì cả.
Nhưng mà Tiểu Nhan không phải loại người thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cô cười cười: "Nếu đây là vết thương của anh ấy, anh ấy không muốn nói với tôi cũng không sao. Lần này có thể là bản thân tôi lỗ mãng, tôi nên hỏi rõ ràng trước mới phải.”
Hứa Yến Uyển không ngờ Tiểu Nhan lại có thể thả lỏng nhanh như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng đồng thời cũng bội phục Tiểu Nhan. Cô thật sự là bao dung, cô ta nói như vậy mà cô không cảm thấy gì.
Quả nhiên là người Hàn Thanh thích không phải là loại nhỏ nhen.
Nhưng đây không phải là kết quả Hứa Yến Uyển mong đợi.
Nội tâm của cô ta đang gào thét, đang khống chế bản thân, cái gì nên nói cái gì không nên nói. Tuy rằng cô ta vẫn luôn cố gắng khống chế trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại dục vọng chiếm hữu của riêng mình, nhẹ giọng nói: "Tôi lại nghĩ anh ấy nên nói chuyện này với cô. Nếu anh ấy nói thì hôm nay hai người cũng sẽ không náo loạn như vậy. hiện tại xảy ra chuyện này, sau này có khi nào giữa hai người sẽ có khoảng cách không? Cô có cần tôi giải thích giúp cô không?”
Tiểu Nhan lắc đầu: "Quên đi, tôi tự mình đi tìm anh ấy. Tôi sẽ giải thích với anh ấy, cảm ơn cô đã nói với tôi chuyện sinh nhật anh ấy."
Hứa Yến Uyển bất lực cười khổ: "Xin lỗi, hôm đó tôi nghe cô nói, cứ nghĩ cô đã giúp anh ấy vượt qua tật xấu này. Lúc đó tôi vẫn còn nghĩ trong lòng, cô thật sự có bản lĩnh vì vậy không nói ra, bây giờ trở thành như thế này, tôi cũng có trách nhiệm."
"Không đâu." Tiểu Nhan phủ nhận rất nhanh: "Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, là vấn đề của hai chúng tôi. Cô không liên quan gì đến chuyện này.”
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Yến Uyển trắng bệch, không nói gì nữa, một lát sau mới nói: "Vậy cô mau đi tìm anh ấy đi.”
"Ừm."
Sau khi Tiểu Nhan rời đi, nhịn không được nhớ lại những lời Hứa Yến Uyển vừa nói với cô.
Đó có phải là ảo giác của cô không? Cô luôn cảm thấy những lời Hứa Yến Uyển nói với cô có ý nghĩa sâu xa hơn ở bên trong. Nhưng rõ ràng nghe có vẻ như là ý tốt, không chê vào đâu được.
Mặc kệ hiện tại như thế nào, cô cũng không phải chuyện gì cũng không biết, ít nhất cô biết Hàn Thanh không thích sinh nhật. Về phần vì sao anh chỉ vì sinh nhật mà như thế, Tiểu Nhan không hỏi Hứa Yến Uyển vì muốn để tự mình hỏi Hàn Thanh sau khi gặp được anh.
Cô không muốn nghe quá khứ của anh từ miệng người khác, cô hy vọng có thể nghe anh nói với mình.
Cho nên bây giờ Tiểu Nhan muốn đi tìm Hàn Thanh.
"Tiểu Nhan, Tiểu Nhan!" Lúc Tiểu Nhan sắp lên xe, cô nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.
Ban đầu cô nghĩ mình nghe nhầm, lúc chuẩn bị khom lưng lên xe, âm thanh phía sau càng gần.
"Này, tôi gọi cô mãi mà cô không để ý đến tôi à?" Tiểu Nhan quay đầu, kinh ngạc nhìn cô gái đang thở hồng hộc.
"Cô tìm tôi à?"
Cô gái lễ tân chạy tới, sau khi cô ta trở về nghe đồng nghiệp nói Tiểu Nhan tới, cho nên lập tức đuổi theo. Ai biết Tiểu Nhan đi rất nhanh, cho nên cô ta đuổi theo rất vất vả, may mắn vẫn giữ cô lại được.
"Đúng vậy! Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Cô gái ở quầy lễ tân đi lên kéo tay cô, nhưng tiếng thở hổn hển của cô ta thật sự quá lớn, bộ dạng mệt mỏi không chịu nổi. Tiểu Nhan nhìn cô ta thì thấy hình như cô ta sắp không thở nổi, chỉ có thể nói: "Nếu không phải là chuyện quan trọng, hay cô để ngày khác nói lại với tôi đi? Bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng, tôi..."
"Không, không, không thể để ngày khác nói. Tôi muốn nói chuyện rất quan trọng.”
Tiểu Nhan: "?”
Đợi khoảng một phút, hơi thở của cô gái quầy lễ tân cuối cùng cũng ổn định một chút, lúc này cô ta mới lôi kéo Tiểu Nhan nói: "Thật ra tôi cũng suy nghĩ rất lâu có nên nói cho cô biết hay không, nhưng tôi cảm thấy không nói thì lương tâm cắn rứt không chịu được. Dù sao thì mì sợi nhà cô ăn ngon như vậy mà.”
Nghi hoặc trong lòng Tiểu Nhan càng lớn, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại. Bây giờ cô muốn đi tìm Hàn Thanh, thật sự không có tâm trạng nghe lời khác nói.
"Chuyện này, xin lỗi nha. Hôm nay tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, chúng ta nói chuyện lúc khác được không?"
“Không được, cô nghe tôi nói xong đã.” Cô gái lễ tân nắm chặt tay Tiểu Nhan, không cho cô đi.
Tiểu Nhan không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy cô nói nhanh đi, nói xong tôi còn phải rời đi.”
Cô gái lễ tân nhìn xung quanh, xác định không có ai khác, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Tôi không biết cô có biết hay không, nếu cô biết, thì cứ xem như tôi chưa nói gì. Nếu cô không biết, thì sau này đừng nói là do tôi nói.”
Tiểu Nhan: "..."
Tại sao cô ta lại ra vẻ thần bí như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Hứa Yến Uyển đó, cô biết chứ? Tôi thấy cô và Tổng giám đốc Hàn cùng nhau đưa cô ấy đến bệnh viện”
Lúc này nhắc tới Hứa Yến Uyển, Tiểu Nhan càng thêm khó hiểu.
"Chuyện cô muốn nói có liên quan tới Hứa Yến Uyển sao?"
"Đúng vậy!” Cô gái lễ tân dùng sức gật gật đầu, hít sâu một hơi, rốt cục nói ra những gì mình muốn nói.
"Thật ra cô ấy là vợ sắp cưới của Tổng giám đốc Hàn." Trong nháy mắt, Tiểu Nhan cho rằng mình nghe nhầm.
Cũng trong nháy mắt, Tiểu Nhan cho rằng mình đang nằm mơ. Nhưng cô chớp chớp mắt, cô gái lễ tân vẫn đang đứng trước mặt cô, hơn nữa cô ta còn đang nắm lấy tay cô rất chặt, nắm thật lâu còn làm cô thấy hơi đau đớn.
Nỗi đau được truyền đi rõ ràng đến nỗi làm cho người ta không thể bỏ qua.
"Cô có nghe tôi nói gì không?" Cô gái lễ tân thấy cô không có phản ứng thì lập tức hỏi thêm một câu nữa.
Nghe vậy, Tiểu Nhan phục hồi tinh thần, cô nhìn cô gái đứng trước mặt mình: "Cô vừa mới nói..." Cô vẫn đang không biết mình có