Nhìn bên ngoài Hứa Yến Uyển trông có vẻ bình thường nhưng thật ra bên trong trái tim cô ta đang không ngừng rỉ máu. Cô ta không hề muốn biết những điều này một tí nào. Trước đây cô ta có thể né tránh những điều này nhưng bây giờ thì không thể nó cứ hiện ra trước mặt như thể đang rắc muối thẳng lên vết thương của cô ta, khiến cô ta càng đau đớn hơn. “Cô Hứa, sắc mặt của cô không được tốt lắm, cô có chỗ nào khó chịu không?” Giọng nói của Tô Cửu đã kéo tâm trí của Hứa Yến Uyển trở lại.
Hứa Yến Uyển lấy lại tinh thần, đôi môi nhợt nhạt cười nhẹ và trả lời: "Không có gì, chỉ là khi tôi ăn những món này khiến tôi nhớ đến những ngày tôi từng ở nhà. Khi đó..." Nói xong, cô ta dừng lại một lúc rồi cụp mắt xuống và không nói gì.
Khi Tô Cửu nhìn thấy Hứa Yến Uyển như vậy, ánh mắt cô ta hiện lên sự khó hiểu. Chẳng lẽ cô ta thực sự đoán sai rồi sao? Hứa Yến Uyển chỉ là đang nghĩ về quá khứ mà không phải vì nghe thấy những thứ này nên sắc mặt mới kém như vậy.Nhưng Tô Cửu cũng không phải loại người ngu ngốc như vậy, hiện tại cô ta không thử được nhưng sau này còn rất nhiều thời gian, cô ta có thể từ từ mà thử. Làm thế nào mà Hứa Yến Uyển có thể thực sự đang nghĩ về gia đình chứ?
Chủ yếu là vì trước đây cô ta đã từng thích Hàn Thanh nên cô ta mới có thể cảm nhận được ánh mắt, cách cư xử và biểu cảm của người kia ra sao.
Nhưng bây giờ Hứa Yến Uyển lại cho cô ta một cảm giác rất khó hiểu, vì vậy cô ta vẫn cần phải thử lại một lần nữa cho chắc chắn.
Sau khi Tiểu Nhan đã ăn tối cùng hai người họ xong thì Tô Cửu đề nghị đưa cô ấy về. Nhưng Tiểu Nhan đã từ chối và bảo rằng mai rảnh rỗi sẽ tiếp tục mang cơm cho hai người.
Hứa Yến Uyển ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi theo những ngôi nhà rực rỡ ánh đèn ngoài cửa. Mặc dù cơ thể cô ta đã trở nên tốt hơn sau bữa ăn nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cô gái đó thật sự rất tốt bụng và nhiệt tình. Mắt nhìn người của anh ấy từ trước đến giờ đều luôn tốt như vậy. Đúng như những gì cô ta nghĩ, người phụ nữ mà anh ấy thích nhất định sẽ rất đặc biệt.
Mặc dù Hứa Yến Uyển biết Tiểu Nhan không lâu nhưng Hứa Yến Uyển có thể nhìn thấy ở cô gái nhỏ này có sự nghiêm túc, kiên trì, hơn thế nữa là sự tốt bụng và trong sáng. Những điều này thật sự rất tốt.
Có rất nhiều người có lòng tốt nhưng đứng trước một người có tư tưởng với bạn trai mình thì hầu hết bọn họ đều sẽ không chịu đựng nổi chứ đừng nói đếnchuyện mang đồ ăn đến cho cô ta.
Nhưng cô ấy lại mang thức ăn cho Hứa Yến Uyển mà không có một chút sự thù địch nào trong mắt.
Hứa Yến Uyển không khỏi thở dài trong lòng, đồng thời cụp mắt xuống. Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng nếu cô gái này có tính cách không tốt thì cô ta còn có lý do để cạnh tranh công bằng với cô ấy.
Nhưng bây giờ cô ấy đã cứu mình, ân huệ này còn chưa kịp trả thì cô ấy lại mang đồ ăn đến cho mình. Hứa Yến Uyển thầm nghĩ, cô ta lại bắt đầu phân vân, đầu cũng không ngừng đau nhức, cô ta đưa tay lên bóp trán, hô hấp có chút không ổn định. Cô ta nên làm gì đây.
Gần đây Tiêu Túc rất đau đầu bởi vì Giang Tiểu Bạch càng ngày càng trở nên tuỳ tiên. Không chỉ dọn hết xoong, chảo, đồ đạc trong nhà mình đến nhà Tiêu Túc mà thậm chí cô ấy cũng chuyển đến nhà Tiêu Túc ở luôn. Có nhiều lúc vì mệt mà cô ấy còn trùm chăn kín đầu rồi lăn ra ngủ trên ghế sô pha.
Buổi sáng thức dậy, Tiêu Túc đột nhiên nhìn thấy một búi tóc trên ghế sô pha, cậu ta tưởng rằng trong nhà có kẻ trộm, nhưng sau khi nhìn kỹ thì mới phát hiện ra là Giang Tiểu Bạch.
Cậu ta cau mày bước tới đánh thức Giang Tiểu Bạch khiến cô ấy tức tối ngồi dậy và dùng đôi mắt đầy quầng thâm nhìn vào cậu ta. "Mới sáng sớm mà đã làm sao vậy?" Giang Tiểu Bạch cau có nói. Tiêu Túc nói: "Tôi phải hỏi cô mới đúng. Tại saotối qua cô không về nhà mình mà ngủ?"
Giang Tiểu Bạch: "À, tối hôm qua tôi viết truyện muộn quá, dù sao thì chỗ này cũng không có ai nên tôi mới ngủ ở đây. Thôi, tôi không tiếp chuyện anh nữa, tôi ngủ tiếp đây.”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch lại nằm xuống ngủ tiếp. Nếu là một người đàn ông khác thì cô ấy sẽ không dám an tâm mà ngủ như vậy, nhưng đây là Tiêu Túc, một người đàn ông luôn mang cho cô ấy cảm giác thân thuộc và tin tưởng nhất.
Cho dù cô ấy có cởi hết quần áo trên người ra đứng ở trước mặt cậu ta thì cậu ta cũng không một chút xao động. Vậy nên cô ấy không hề lo lắng điều gì.
Ngoài ra, chiếc ghế sô pha này của cậu ta cũng rất rộng rãi và mềm mại, hơn nữa ngủ ở đây có cảm giác rất thoải mái.
Có thể nói là Giang Tiểu Bạch không có một chút phòng bị nào với Tiêu Túc, vì vậy cô ấy nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ luôn
Ngược lại, vẻ mặt của Tiêu Túc ở bên này trông có vẻ khó chịu. Giang Tiểu Bạch này sao có thể bất cẩn đến mức không nghĩ tới bản thân là một người phụ nữ chứ. Cho dù cậu ta không có hứng thú với cô ấy nhưng trên lý thuyết thì cậu ta cũng là một người đàn ông. Dù cậu ta sẽ không làm gì nhưng cô ấy cũng nên quan tâm đến danh tiếng của mình chứ? “Giang Tiểu Bạch.” Tiêu Túc không ngừng gọi tên cô ấy. Giang Tiểu Bạch nằm trên ghế không có chút phản ứng nào khiến Tiêu Túc bất lực lại hét lên một lần nữa: "Giang Tiểu Bạch."Giang Tiểu Bạch vẫn không đáp lại, một lúc sau có lẽ nhận thấy Tiêu Túc vẫn đứng ở chỗ này không rời nên hai mắt cô ấy mở ra một khe hở rồi liếc Tiểu Túc một cái. Giang Tiểu Bạch ngồi dậy, trên mặt có chút tức giận, nói: "Mới sáng sớm anh ầm ĩ cái gì đấy? Anh không buồn ngủ nhưng tôi rất buồn ngủ, hiểu không? Có gì thì trưa chúng ta nói chuyện tiếp?"
Tiêu Túc luôn là người giải quyết mọi việc một cách nhanh nhất có thể, bây giờ cô ấy yêu cầu cậu ta đợi đến trưa mới nói chuyện thì thật sự có chút không quen. "Cô cứ ngồi trước dậy đi." Tiêu Túc nói.
Giang Tiểu Bạch ngẩn người một hồi lâu, cô ấy cảm thấy nếu mình không ngồi dậy nói cho rõ ràng thì chắc chắn cậu ta sẽ không rời đi. Cho nên cô ấy chỉ có thể vò đầu bứt tóc, sau đó ngồi dậy. "Được rồi, tôi dậy rồi, anh có gì muốn nói thì nói nhanh đi. Nhanh lên để tôi còn ngủ tiếp.” Cô ấy thật sự buồn ngủ đến phát điên. Cho nên mặc dù Giang Tiểu Bạch đã ngồi dậy nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, vốn dĩ cô ấy không hề quan tâm đến hình tượng của mình trước mặt cậu ta.
Nhìn thấy cô ấy như vậy thì Tiêu Túc cảm thấy việc cô ấy ngồi dậy để nói chuyện với mình đã là một chuyện không dễ dàng rồi. Tiêu Túc không còn yêu cầu cô ấy phải mở mắt để nhìn cậu ta nữa. Tiêu Túc tìm một chỗ thích hợp để ngồi xuống rồi nói: "Cô không được ngủ ở đây, mau đi ra đi. “Cái gì cơ?” Cơ thể Giang Tiểu Bạch lắc lư không vững, cô ấy uể oải hỏi: "Vậy thì tôi phải ngủ ở đâu?