Bởi vì làn da của cô rất trắng, mà màu của son rất đậm, cho nên coi như tốc độ lau của cô rất nhanh, nhưng vẫn có dấu vết lưu lại trên da thịt trắng nõn.
Tiểu Nhan bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm bông tẩy trang, một bên lau mà nói: "Lập tức xong rồi." "Cái con bé này, con đang làm cái gì đấy?" "Bác gái, bác đi ngồi trước đi a
Giọng nói củ Hàn Thanh đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, Tiểu Nhan kinh hãi, sao anh cũng đến? Lúc này đến xem náo nhiệt gì cơ chứ?
Song may mắn là son đã bị cô lau đi, nhưng càng hỏng bét chính là phần lót trước đó của cô đã bị lau mất một mảng.
Tiểu Nhan:
Thời giờ hôm nay bất lợi thật là đúng, mặc kệ cô làm chuyện gì đều không thuận lợi.
Tiểu Nhan chỉ có thể lau hết phần lót, sau đó dùng rửa mặt sữa rửa mặt.
Lúc Hàn Thanh đẩy cửa tiến vào, đã nhìn thấy côtừ trong toilet đi ra, trên mặt tất cả đều là giọt nước.
Hai người vừa vặn đối diện.
Tiểu Nhan lập tức mặt như đưa đám ở trong lòng, cô rõ ràng muốn biểu hiện tốt hơn ở trước mặt anh, nhưng vì sao lại làm hỏng rồi, cô chỉ có thể cười xấu hồ, giải thích nói: "Em vừa tỉnh ngủ không lâu, cho nên muốn đi rửa mặt, sẽ có tinh thần một chút." "Ừm." Hàn Thanh gật gật đầu, lấy ra một chiếc khăn từ trong túi của mình rồi tiến lên trước giúp Tiểu Nhan lau đi giọt nước trên mặt. "Được rồi, ra ngoài ăn cơm đi, bác trai bác gái chờ em rất lâu rồi."
Tiểu Nhan vừa định đem khăn nhận lấy nói sẽ giúp anh giặt sạch sẽ, thế nhưng Hàn Thanh đã thu khăn lại, sau đó dẫn cô đi ra ngoài, thật ra Tiểu Nhan thật sự muốn hỏi, anh sao lại ở lại ăn cơm chiều với nhà em vậy? Lúc chiều anh vẫn luôn ở đây à? Anh sẽ không phải vẫn luôn vừa canh ở giường của em vừa nhìn em đi ngủ chứ?
Nhưng mà những vấn đề này đến bên môi, cuối cùng cô vẫn không hỏi ra.
Sau khi đi ra ngoài, ba Chu mẹ Chu đã ngồi xuống, lúc nhìn thấy bọn họ đi ra, La Tuệ Mỹ còn đưa tay đẩy chồng của mình một chút: "Ông này, ông xem hai đứa bọn nó có phải rất xứng hay không?"
Ba Chu mang kính lão, nghe vậy lập tức nhìn hai người một chút, sau đó nói: "Tổng giám đốc Hàn đúng là tuấn tú lịch sự, nhưng mà con gái nhà chúng ta có chút.."Tôi phi, ông nói gì vậy, con gái là con gái ông, có cái dạng tổn hại con gái của mình như ông à?" "Cũng bởi vì là con gái của mình, cho nên tôi biết nó là cái dạng gì." "Hừ, tôi mặc kệ, dù sao con gái nhà ta phối với ai cũng thừa sức, hai người rất xứng đôi vừa lứa."
Ba Chu: "..."
Ông ấy lười so đo với La Tuệ Mỹ so đo, mà cái chuyện tình cảm này, cũng không phải nhìn xứng hay không, hoàn toàn phải xem người trong cuộc, có ít người xem qua ngoại hình thì rất xứng với nhau, thế nhưng tâm không đến gần được thì có biện pháp gì?
Lúc đầu, sau khi ba Chu biết bạn trai của con gái mình là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Hàn, ba Chu kỳ thật bị dọa khẽ run rẩy. Người không biết có thể không biết khái niệm tập đoàn nhà họ Hàn là gì, nhưng ba Chu từng làm việc ở tập đoàn nhà họ Dạ thì biết rất rõ.
Tập đoàn nhà họ Dạ, tập đoàn nhà họ Hàn, tập đoàn nhà họ Lâm, mấy cái tập đoàn này đều tiếng tăm lừng lẫy, trước kia ba Chu sắp xếp cho Tiểu Nhan vàocông ty, chính là hy vọng đứa con gái bình thường của mình có thể tìm một cái cũng đi làm ở trong công ty, sau đó sau khi kết hôn mỹ mãn, giúp chồng dạy con, lại không nghĩ rằng nửa đường cô từ chức, khiến ông ấy tức giận không nhẹ, nhưng về sau ba Chu cũng nghĩ thông, ông ấy cảm thấy con gái vui vẻ là được, cả đời này của một người chỉ có sinh mệnh và sự khỏe mạnh là quan trọng nhất.Đương nhiên, nếu như ông ấy không đi qua quỷ môn quan một chuyện, có thể còn sẽ không hiểu được đạo lý này, cho nên ông ấy vẫn cho rằng người mà con gái của mình thích cũng hẳn là bình thường, lợi hại hơn chút cũng là quản lý trong công ty đi, thật không ngờ rằng thế mà cô lại dẫn tổng giám đốc Hàn về nhà.
Mặc dù bạn trai của con gái rất lợi hại cũng khiến ba Chu thật vui mừng, nhưng làm ba, ông ấy vui vẻ mà lại cảm thấy có chút lo lắng.
Dù sao đây cũng là Hàn Thanh của tập đoàn nhà họ Hàn, trước kia ông ấy nghe qua một chút chuyện, biết Hàn Thanh không gần sắc đẹp, bên người cũng chưa từng xuất hiện qua người phụ nữa nào, đột nhiên ở cùng con gái của mình, chẳng lẽ là bởi vì đến tuổi, muốn kết hôn rồi? Cho nên tùy tiện tìm một người phụ nữ cho đủ à?
Thế nhưng nếu như là góp đủ số, cũng không có m đến con gái khả năng tìm đến con gái của mình nhỉ
Về sau La Tuệ Mỹ nói cho ông ấy, Tiểu Nhan và em gái của Hàn Thanh là chị em tốt, trước kia lúc ở nước ngoài vẫn luôn ở chung, ba Chu mới thoáng thả chút.
Nhưng cuối cùng như thế, ông ấy vẫn lo lắng.
Ông ấy đương nhiên yêu thương con gái của mình, cũng vì yêu thương con gái của mình cho nên lo lắng Tiểu Nhan ở cùng với Hàn Thanh sẽ tủi thân, dù sao đàn ông ưu tú như vậy, nếu như căn bản cũng không quan tâm đến con gái mình thì phải làm sao bây giờ?Về sau nói vứt bỏ thì vứt bỏ gì đó?
Đương nhiên những lời này ba Chu đều giấu ở trong lòng cũng không nói ra.
Hàn Thanh lần đầu tiên tới trong nhà làm khách, anh cái gì cũng không kịp mang, nhưng La Tuệ Mỹ lại mua một đống lớn đồ tốt đến chiêu đãi anh. "Hàn Thanh này, cháu lần đầu tiên tới nhà bác ăn cơm, bác cũng không biết khẩu vị của cháu, cho nên cứ làm mỗi thứ một chút, đừng ghét bỏ nhé."
Vừa vào bàn, La Tuệ Mỹ đã vô cùng nhiệt tình nói với Hàn Thanh.
Chu Tiểu Nhan và Hàn Thanh ngồi chung một chỗ, khi nhìn thấy thức ăn trên bàn lúc bị dọa sự ngây người, cô đã lớn như vậy, ăn qua nhiều bữa cơm trong nhà như vậy, đây là lần duy nhất cô nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú như vậy, đơn giản có thể so sánh với đồ của khách sạn cấp năm sao.
Có chút xa xỉ, Tiểu Nhan nghĩ.
Nhiều đồ như vậy khẳng định là ăn không hết.
Hàn Thanh cũng rất kinh ngạc, những nhìn thấy nụ cười nhiệt tình của La Tuệ Mỹ, anh liền biết người mẹ này của Tiểu Nhan rất nhiệt tình với mình, đương nhiên cũng có thể là bởi vì thân phận của anh mà sợ chậm trễ anh, thế là anh buông xuống tất cả sự lạnh lùng và phòng bị trên người, nói khẽ: "Sau này bác gái không cần bận rộn như vậy đâu, cháu không kén ăn, cái gì đều có thể ăn được a."
La Tuệ Mỹ cười: "Sao có thể, đây đều là món ăn hàng ngày, cháu khẳng định ăn không quen nhỉ?