Giang Tiểu Bạch nhìn thấy các món ngon đã được bày biện ở trên bàn liền bắt đầu cảm thấy thèm.
Phải biết rằng hôm nay cô ấy vừa mới ngủ dậy đã bị kéo đi cho đến bây giờ vẫn chưa được ăn một thứ gì, thật sự là đói chết cô ấy rồi.
Bởi vậy cô ấy trực tiếp nắm lấy tay của Đỗ Tiêu
Vũ rồi nói: “Mẹ à, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta mau đi ăn chút gì đi, đồ ăn ở ngay trước mắt thế này những chuyện khác đều không quan trọng nữa.
Đỗ Tiêu Vũ liếc nhìn một cái thấy trên bàn chỉ có hai ba món ăn, liền trừng mắt nhìn cô. “Món ăn còn chưa lên hết mà con đã có cái bộ dạng như thế này rồi, con là lợn sao? Cất cái biểu cảm của con đi ngay cho mẹ, lúc ăn thì đừng có mà ăn quá nhiều.”
Giang Tiểu Bạch với vẻ mặt đầy buồn bực nói: “Lẽ nào hôm nay ăn không phải là chuyện quan trọng duy nhất hay sao?” “... Tiểu Bạch, bạn trai con đến rồi kìa.”
Ồ, là bạn trai giả.Giang Tiểu Bạch trong lòng định nói thêm một câu nhưng thôi, lúc ngồi xuống cô ấy cầm đũa lên trước, bởi vì mọi người muốn ngồi gần bàn chính hơn cho nên bàn của bọn họ rất ít người, bàn của Giang Tiểu Bạch và Đỗ Tiêu Vũ cũng chỉ có hai người bọn họ.
Cô ấy không ngần ngại mà cầm đũa lên ăn trước.
Ánh mắt của Đỗ Tiêu Vũ liền thay đổi, khi thấy cô vừa ăn một miếng thì thì bà ấy nhanh chóng ấn tay cô ấy xuống: “Đừng ăn nữa, người vẫn còn chưa tới mà." “Mẹ à, mẹ đừng cản con nữa mà, mọi người đều đi về phía bên đó, sẽ không ai đến bàn của chúng ta đầu, bàn này cách xa như vậy thì chúng ta cứ yên tâm ngồi ở đây ăn uống là được rồi."
Đỗ Tiêu Vũ nhìn bộ dạng của con gái mình luôn cảm thấy tiếc vì muốn rèn sắt mà không thành thép, nghiêm khắc nhắc nhở mà vẫn không tốt lên được. Bà ấy hy vọng cô mau chóng tìm được người yêu vậy mà cô ấy lại chẳng để tâm chút nào, cái tên Tiêu Túc này cũng thật là, bạn gái cậu ta ở đây chẳng lẽ lại không nhìn thấy sao?
Hoặc có thể đã nhìn thấy rồi nhưng sao lại không có phản ứng gì vậy?
Không được rồi, Đỗ Tiêu Vũ cứ nghĩ tới lại không thể nuốt trôi được cái khẩu khí này.
Nếu đây là chuyện riêng của bà ấy thì có thể nhẫn nhịn được nhưng đây lại là Tiểu Bạch thì bà ấy làm sao có thể để cho con gái của mình phải chịu uất ứcchứ?
Bởi vậy Đỗ Tiêu Vũ liền đứng dậy nhưng lại bị Giang Tiểu Bạch giữ lại. “Mẹ đi đầu vậy? Chỗ này thực sự là sẽ không có ai đến nên mẹ cứ yên tâm ở đây mà ăn đi. Hơn nữa cứ cho là có người đến vậy thì đã sao chứ, nếu nửa tiếng sau mới có người đến thì không lẽ chúng ta không ăn mà phải đợi họ nửa tiếng nữa sao?”
Đỗ Tiêu Vũ: “Con cứ ăn trước đi.” “Vậy mẹ đi đâu vậy?” “Mẹ đi vệ sinh đã.”
Giang Tiểu Bạch cũng không nghi ngờ gì nên chỉ đành gật đầu: “Vậy được rồi, mẹ mau đi rồi quay lại, nếu mẹ quay lại muộn thì con bảo đảm thức ăn ở trên bàn sẽ bị con ăn hết sạch đấy.”
Đỗ Tiêu Vũ: “
Bà ấy lặng lẽ nhìn con gái của mình.
Rõ ràng bạn trai của cô ấy ở bên kia vậy mà cô ấy không đến tìm và cậu ta cũng chẳng tìm cô, còn cô thì cứ vô tư ở đây ăn uống.
Thật đáng thương.
Có điều Giang Tiểu Bạch không biết những suy nghĩ như vậy đang xuất hiện trong đầu của mẹ cô ấy, nếu như biết thì cô ấy nhất định sẽ hét lên rằng: “Mẹ, con không có! Thật sự không có!”
Đỗ Tiêu Vũ giả vờ đi về hướng nhà vệ sinh sau đó nhanh chóng đổi hướng đi thẳng về phía bàn chính. Bởi vì Giang Ngạn Kha ở đó nên lúc Đỗ Tiêu Vũ đingang qua ông ấy liền đứng dậy khi nhìn thấy vợ mình. “Vợ à, anh đang định nói chuyện với mẹ một chút rồi sau đó sẽ đi tìm em, Tiểu Bạch đâu rồi?”
Đỗ Tiêu Vũ mỉm cười rồi quay ra chào hỏi mọi người vài câu sau đó mới trả lời Giang Ngạn Kha. “Tiểu Bạch đang ăn ở bên kia, anh có mang theo điện thoại không? Em quên không mang điện thoại rồi, anh cho em mượn để gọi điện một chút." Vừa nói xong lời này thì mọi người trên bàn đều chú ý nhìn vào Đỗ Tiêu Vũ. Là do Đỗ Tiêu Vũ cố ý làm vậy, bà ấy và Tiêu Túc đã gặp qua nhau rồi, không tin là cậu ta sẽ không nhận ra bà ấy.
Mà Giang Ngạn Kha lại thật thà tin những gì vợ nói liền rút điện thoại ra và khẽ nói: "Em ấy à, sao lại cứ quên trước quên sau như vậy, đến điện thoại cũng quên không đem theo.
Đỗ Tiêu Vũ mỉm cười sau đó mở máy ra giả vờ gọi điện thoại, bà ấy xoay người đi gọi điện thoại, sau khi nói vài câu thì lại mang điện thoại trả về cho Giang Ngạn Kha.
Mà lúc này ánh mắt của bà ấy nhẹ nhàng nhìn lướt qua thấy Tiêu Túc đang ngồi cạnh giám đốc Triệu.
Tiêu Túc cũng đang nhìn bà ấy.
Ánh mắt Đỗ Tiêu Vũ cũng nhìn chằm chằm lại cậu ta.
Một giây rồi lại hai giây, Tiêu Túc liền gật đầu chào hỏi với bà ấy: "Bác gái ạ.Bởi vì cậu ta đột nhiên lên tiếng nên mọi người đều nhìn về hướng của Tiêu Túc, còn giám đốc Triệu ngồi bên cạnh cậu ta khẽ hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
Trong lòng Đỗ Tiêu Vũ có chút tức giận, bây giờ cậu ta mới chào hỏi nên bà ấy cũng chẳng muốn thừa nhận.
Tiêu Túc thật sự cũng không muốn giải thích.
Bởi vì cậu ta cũng không nằm rõ tình hình của Giang Tiểu Bạch hơn nữa hai người vốn dĩ chỉ là người yêu giả vờ của nhau, là do cô ấy muốn nói dối mẹ mình để không phải bị ép đi xem mắt nữa.
Nhưng bây giờ tất cả người thân đều ở đây nếu bây giờ nói rằng bản thân là bạn trai của cô ấy thì liệu có gây thêm phiền phức cho cô ấy không?
Sau khi đã suy nghĩ thì Tiêu Túc quyết định sẽ đưa ra một câu trả lời trung lập. Cậu ta nhìn Đỗ Tiêu Vũ và nói: “Tôi và con gái của bác Giang là bạn bè của nhau.
Giám đốc Triệu nghe xong liền ngẩn người ra, ông ấy nhớ lại dáng vẻ của Tiêu Túc lúc đứng ở cửa bữa tiệc sinh nhật sau đó lại nhìn về phía bà Giang trước mặt, trong lòng đột nhiên hiểu ra một điều gì đó. “Hóa ra là cô gái đó, sao anh lại quen biết với cô ấy vậy?"
Chẳng trách mà cậu ta lại nhìn vào người nhà lâu như vậy, mắt và môi vô thức mỉm cười. Vậy mà bản thân ông ấy lại còn không biết mà hỏi rằng có cần giới thiệu cậu ta không?Đột nhiên giám đốc Triệu cảm thấy bản thân ông thật là ngu ngốc.
Có điều cũng coi như là may mắn khi ông ấy đã kéo cậu ta vào đây uống rượu. “Bạn bè ư?” Giám đốc Triệu cười đầy ẩn ý: “Thật sự chỉ là bạn thôi sao?”
Những người khác ở trên bàn có chút bất ngờ bởi vì Tiêu Túc được mời đến bàn chính ngồi đã có thể nói rõ ràng thân phận và địa vị của cậu ta, vậy mà không ngờ rằng cậu ta còn quen biết với cả Tiểu Bạch.
Giang Hữu tròn xoe mắt sau đó nở nụ cười: “Tôi nói sao con bé Tiểu Bạch này cứ luôn không tìm bạn trai, hóa ra là “Hựu à.” Ông chủ Giang ngăn lại: "Chú không nghe ngài Tiêu đây đã nói là bạn rồi à? Đừng nói linh tinh nữa làm mọi người thấy ngượng ngùng.”
Bạn bè ư? Giang Hữu hoàn toàn không muốn nói, không thấy lúc mọi người nói là bạn bè đã dừng lại rồi sao? Hai người này nhất định có uẩn khúc.
Mà Đỗ Tiêu Vũ nghe xong câu trả lời của Tiêu Túc thì liền không vui, ở trước mặt người nhà họ Giang mà lại không dám nhận mình là bạn trai của Tiểu Bạch, những lời này của cậu ta là có ý gì đây?
Không vừa ý với Tiểu Bạch của bà ấy sao?
Nghĩ đến đây Đỗ Tiêu Vũ liền cười lạnh lùng rồi nói bằng giọng đầy chế nhạo: "Vẫn là bỏ đi thôi, Tiểu Bạch nhà chúng tôi bạc phận, làm sao có phúc khí mà làm bạn với ngài Tiêu đây được.”