Chuyến đi vốn thuộc về Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm cuối cùng lại đổi thành Hàn Thanh và Tiểu
Nhan.
Thực ra Dạ Mạc Thâm cũng đã tính đến việc đi tuần trăng mật từ sớm nhưng anh muốn sau khi tổ chức lại hôn lễ sẽ trực tiếp đi luôn. Tuy nhiên, lúc đó Hàn Mộc Tử không muốn mặc váy cưới với bụng bầu quá lớn nên việc tổ chức lại đám cưới bị hoãn lại. Bây giờ, anh nảy ra ý tưởng này, kết quả cũng bị Hàn Mộc Tử từ chối ngay tại chỗ.
Bởi vì cô cảm thấy vóc dáng mình không cân đối nên cô không muốn mặc váy cưới.
Hơn nữa, cô cũng vừa mới sinh con xong, bụng còn ngấn mỡ ai lại muốn mặc váy cưới, dẫu sao thì cả đời cũng chỉ có một lần như vậy.
Nhưng ánh mắt của Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm lấy cô, anh siết chặt cổ tay cô như cầu xin làm cho Hàn Mộc Tử có chút áy náy. “Sao thế?” “Đây không phải nguyên nhân trực tiếp, chỉ là em sợ việc phải mặc váy cưới thôi đúng không?”“.. Những lời này làm trái tim Hàn Mộc Tử khế run lên, cô không ngờ rằng Dạ Mạc Thâm lại đoán trúng suy nghĩ của mình nhanh như vậy. Tuy nhiên, cô vẫn có che giấu nỗi lòng, có chút khó chịu nói: “Em sợ lắm đấy. Em còn chưa lấy lại được vóc dáng, đến lúc đó, nhỡ bị khách khứa trêu chọc thì biết phải làm sao?"
Đôi mắt đen sâu thẳm của Dạ Mạc Thâm khóa chặt lấy cô. "Đám cưới không có khách mười thì sao? Một đám cưới chỉ có anh và em.
Anh vô cùng cứng đầu, muốn tự tay mặc váy cưới cho cô.
Đối diện với ánh mắt kiên định của anh, Hàn Mộc Tử lại càng thêm bối rối. Thật ra lời Da Mạc Thâm nói cũng đúng, nhưng, cô lại nghĩ đến hai lần kết hôn trước đó của mình.
Lần đầu tiên anh ngồi trên xe lăn, anh cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái. Sau khi kết thúc hôn lễ liền trực tiếp đưa cô đến phòng tân hôn.
Lần thứ hai anh gặp tai nạn và thậm chí còn không có mặt trong đám cưới, một mình cô chống chọi với các phóng viên vây quanh.
Giống như là. Đám cưới của cô không được ông trời ưu ái vậy.
Vì vậy, Hàn Mộc Tử cảm thấy cô chỉ cần có cuộc sống như này là đủ, cho dù không có hôn lễ cô cũng sẽ không quan tâm. Trong suy nghĩ của cô, đó chỉ là thứ lễ nghi có cũng được mà không có cũng chẳngsao.
Thế nên, Hàn Mộc Tử vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đầu, chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh là đủ, em không quan tâm chuyện cưới xin.
Cô không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra nữa, nếu điều đó đến thật cô thực sự sẽ phát điên mất.
Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng lúc Dạ Mạc Thầm rơi xuống biển, trái tim cô như bị ai đó siết chặt, khiến cho cô không thể thở nổi. Dạ Mạc Thâm cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của cô, ánh mắt anh chợt lướt qua một tia bất lực, anh sải cánh tay dài ra ôm lấy cô. "Được rồi, tất cả đều nghe theo em.”
Anh muốn tổ chức hôn lễ chính là vì muốn bù đắp cho cô một đám cưới thực thụ, được tự tay mặc váy cưới, đeo nhẫn cho cô. Nhưng, nếu cô không quan tâm đến điều đó thì anh cũng không muốn ép buộc cô.
Ở phía bên kia, Tiểu Nhan đã sẵn sàng lên đường. Cô ấy thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi. Hai phút trước, Hàn Thanh gọi điện nói sẽ đến đón cô ấy. Cô ấy vội vàng kéo vali chuẩn bị đi ra ngoài nhưng La Tuệ Mỹ đã ngăn cô ấy lại. “Người ta mới gọi điện thoại đến thôi mà. Ít nhất cũng phải hai mươi phút nữa mới tới nơi, con gấp gáp thể làm gì?”
Kết quả là, Tiểu Nhan căng thẳng đến nỗi không thốt ra lời, cô ấy ngắc ngứ một lúc lâu mà không nói được tại sao.Khi La Tuệ Mỹ thấy vẻ sốt sắng của con gái, bà ấy không thể không đưa ngón tay lên chọt chọt vầng trán mịn màng của cô. “Con có triển vọng chút được không vậy?”
Tiểu Nhan sờ sờ cái trán đau nhức, buồn bực cắn môi dưới, bất mãn nói: “Con không có triển vọng chỗ nào chứ?” “Con có triển vọng sao? Mới chỉ đi du lịch cùng nó thôi mà con cũng căng thẳng như vậy rồi. Sau này kết hôn với nó, sao con có thể lập uy trước mặt nó được chứ?"
Kết hôn ư? Tiểu Nhan tròn mắt ngạc nhiên. Mẹ lại bảo cô phải lập uy sau khi kết hôn sao, điều này sao có thể chứ? “Sao vậy? Đừng nói với mẹ là con chưa từng nghĩ tới việc đó nhé?"
Tiểu Nhan lắc đầu. “Con thật sự là! Mẹ nói con thế nào mới được đây, đến bây giờ vẫn chưa tính đến chuyện này, nếu con không cứng rắn lên, sau này cậu ta ra ngoài làm xằng làm bậy thì con tính sao?” La Tuệ Mỹ là một người vô cùng có tiếng nói trước mặt ba Chu nên bà cũng muốn con gái có thể trở thành người như mình.
Đâu ngờ rằng Tiểu Nhan nhìn thẳng vào mắt bà và trực tiếp phản bác lại. “Hàn Thanh không phải là người như vậy!”
Cô tức giận nói: “ Mẹ, mẹ đừng nói nhảm nữa, đây là chuyện riêng của con, con sẽ tự giải quyết. “Con bé ngốc này, con tự xử lý? Con tự xử lý thếnào? Con điên cuồng yêu người ta, sau này kết hôn nhất định sẽ bị gây khó dễ.” La Tuệ Mỹ cũng chỉ hy vọng tính cách của Hàn Thanh sau khi kết hôn cũng vẫn sẽ giống như Hàn Thanh bây giờ. Trên đời có quá nhiều chàng trai giỏi ngụy trang trước khi kết hôn, đến tận sau khi cưới về mới dần lộ ra những khuyết điểm.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Hàn Thanh, hẳn không phải là người như vậy. “Bị gây khó dễ thì gây khó dễ ngược lại... Tiểu Nhan không biết liệu người mình kết hôn có phải anh không, ai biết chắc rồi tương lai sẽ đi về đâu. “Ôi, cô bé ngốc... Thôi bỏ đi, mỗi người đều có phúc phận của riêng mình. Con ngốc nghếch như vậy ắt có phúc phận của kẻ ngốc.” Dù sao thì ngay cả bà ấy cũng không biết được rằng con gái mình có thể sống chung với người như Hàn Thanh hay không. Tuy rằng bà ấy không quan tâm nhưng chuyện môn đăng hộ đối thật sự rất quan trọng. Nhưng mà bà ấy cũng nghe ngóng được là Hàn Thanh không còn bố mẹ nên cho dù Tiểu Nhan có gả về đấy cũng không sợ bị gò bó.
Chẳng mấy chốc, xe của Hàn Thanh đã đến. Tiểu Nhan nhanh chóng xách va li xuống lầu, có lẽ vì sợ La Tuệ Mỹ xuống nói chuyện với Hàn Thanh nên lúc Tiểu Nhan vừa lên xe, cô ấy vội vàng giục chú Nam lái xe đi ngay.
Chú Nam cũng có đôi chút bất ngờ nhưng vì cô ấy đã yêu cầu nên ông nhanh chóng nổ máy khởi động xe.