Thật đáng thương, tổng giám đốc Dạ của chúng ta trước nay chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, anh đứng sững ở đó một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Giá Nhỏ anh mới hồi phục lý trí.
Anh từ từ đặt Giá Nhỏ xuống đệm bên cạnh, nhẹ nhàng dỗ cô bé nín khóc, sau đó lại không hề tiếp tục.
Hàn Mộc Tử trốn trong chăn bông, không biết có nên giúp đỡ không nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nên giúp thì hơn, cái gì cũng phải học mới biết được, để cho anh làm thì sau này anh mới biết cách chăm sóc con gái được.
Vậy nên Hàn Mộc Tử trốn trong chăn bông giả chết.
Để cho một mình Dạ Mạc Thâm bận rộn ở nơi đó.
Lúc đầu anh thật sự không biết phải làm thế nào, nhưng may thay lúc ban đầu anh đã tham gia khoá học, nên anh chậm rãi làm từng bước một theo những gì đã được học, làm đầu chắc nấy xử lý mọi thứ đầu vào nấy thoả đáng.
Chỉ là phải mất một lúc lâu, hơn nữa... chỉ là giảiquyết chuyện của Giá Nhỏ thôi mà đã khiến anh đổ đầy mồ hôi, thậm chí còn có một lớp mồ hôi mỏng ở hai bên mũi.
Anh muốn đưa tay lên lau, nhưng lại phát hiện trên đầu ngón tay có mùi lạ, khóe miệng không khỏi co giật, Dạ Mạc Thâm thu dọn đồ đạc, sau đó đi rửa tay thay quần áo.
Sau khi anh đi ra, phát hiện Hàn Mộc Tử đã ôm Giá Nhỏ trở về bên cạnh ngủ, Dạ Mạc Thâm vững vàng bước đến bên giường rồi dừng lại.
Hai người ở trên giường hô hấp vững vàng, ngủ ngon lành, nhìn thoáng qua trong phút chốc Dạ Mạc Thậm mới phát hiện mặt của hai người rất giống nhau.
Người ta nói con gái khi còn nhỏ thường giống bố hơn một chút, sau khi lớn lên sẽ càng giống mẹ, Giá Nhỏ thì lại trông rất giống Hàn Mộc Tử.
Con tim cứng rắn của Dạ Mạc Thâm phút chốc trở nên mềm mại hơn, anh ngồi xuống bên giường, nhìn hai người yêu quý nhất của mình trước mặt, sau chậm rãi nằm xuống bên cạnh Hàn Mộc Tử.
Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ không ngừng xuất hiện trong tâm trí anh, Mộc Tử của anh thực sự đã phải chịu đựng rất nhiều, còn những việc anh đã làm trong quá khứ nữa.
Sau này, anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để chăm sóc tốt cho cô và con gái cưng.
Đáng thương cho Đậu Nhỏ, cậu bé sẽ không ngờ rằng mình đã bị ông ba khốn nạn của mình bỏ qua,hơn nữa sau này cậu bé sẽ phải sống cuộc sống trọng nữ khinh nam trong một khoảng thời gian dài, nhưng Đậu Nhỏ sau này cũng giống như ba của mình, ba của cậu bé là người yêu vợ, yêu con gái như mạng. Còn bản thân cậu thì yêu mẹ, yêu em gái như mạng, cùng với cha cậu bé không ngừng tung toé nhau.
Tất nhiên, đó là chuyện của sau này.
Đậu Nhỏ tội nghiệp lúc này vẫn đang ngủ ngon lành trong phòng của mình chuyện gì cũng không.
Bên này, sau khi La Tuệ Mỹ biết chuyện Hàn Mộc Tử sinh lần thứ hai không khỏi thở dài. "Con xem, Mộc Tử xem ra cũng không lớn hơn con bao nhiêu tuổi. Đứa thứ hai cũng sinh rồi. Mấu chốt là Đậu Nhỏ đã lớn như vậy rồi."
Tiểu Nhan: "... Mẹ, mẹ muốn nói gì?"
La Tuệ Mỹ nhìn cô ấy: "Con nói đi? Người ta tranh thủ như vậy, bản thân con cũng không biết tranh thủ chút sao?"
Nghe vậy, Tiểu Nhan không khỏi vung tay lên đầu hàng: "Buông tha con đi, con vừa mới yêu đương thôi, mẹ lại không phải không biết, không lẽ mẹ muốn con kết hôn chớp nhoáng sao?"
Kết hôn chớp nhoáng?
Nghe thấy câu nói mới lại này, La Tuệ Mỹ hài lòng cong môi: "Nếu người kia đáng tin cậy, kết hôn chớp nhoáng thì có gì đâu?" "..." Tiểu Nhan sững sờ, cô vốn tưởng rằng theo tính cách của La Tuệ Mỹ thì bà ấy sẽ để cô quan sátthêm chứ, tuy rằng bản thân cô cũng rất muốn kết hôn, nhưng ấy và Hàn Thanh không dễ dàng gì mới được ở bên nhau, cô còn không biết được mình và Hàn Thanh có phải vẫn luôn ở bên nhau hay không nữa. Có thể Hàn Thanh bây giờ chỉ là thử với cô thôi, nói không chừng ngày nào đó anh ta lại hối hận.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy có chút buồn bực. "Nhan Nhan, thử nghĩ xem, nếu người kia là một người đàn ông tốt, vậy thì kết hôn sớm và kết hôn muộn có gì khác nhau? Còn không bằng nhanh chóng dùng hôn nhân trói chặt người đàn ông đó."
Tiểu Nhan chỉ có thể cười khổ. "Bây giờ là thời đại gì rồi? Không có tình cảm, mẹ nghĩ hôn nhân có thể trói buộc được ai? Nam nữ đều bình đẳng như nhau. Nếu kêu con lấy người mình không thích, có lẽ con cũng sẽ không trụ được."
Thời đại ngày nay không giống với trước kia chồng là trời là đất, hoặc là cái thời đại đặc biệt coi trọng chuyện trinh tiết, bây giờ nam nữ bình đẳng, khi hai người ở bên nhau thì có thể bước vào cung điện tình yêu, cũng có thể chia tay khi quan hệ tan vỡ.
Muốn dùng hôn nhân hay con cái để kìm hãm một người đàn ông là suy nghĩ quá ngu ngốc. "Con nói cũng đúng, nhưng mẹ thấy đứa nhỏ đó rất quan tâm đến con. Lại là anh trai của Mộc Tử, hiểu tận gốc rễ. Hơn nữa con lại thích cậu ấy. Con phải nhanh lên. Dù gì.. mẹ thấy cậu ấy cũng không còn nhỏ nữa, mặc dù con còn trẻ, nhưng cậu ấy…”Khi nói đến đây, La Tuệ Mỹ ngừng lại, có lẽ bà ấy cảm thấy chuyện này nói trực tiếp như vậy không hay lắm nên ghé vào tai con gái nói nhỏ vài câu.
Câu nói này khiến cho đôi má vốn dĩ trắng nõn của Tiểu Nhan lóe lên tia xấu hổ, đẩy La Tuệ Mỹ ra: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
Sau khi La Tuệ Mỹ bị đẩy ra, không khỏi nở nụ cười, hai mắt sáng ngời: "Mẹ nói không phải sao? Con đừng xấu hổ. Dù sao chúng ta cũng là mẹ con. Nói chuyện này có sao đâu chứ. Mẹ chỉ là chỉ lo lắng cho hạnh phúc của con thôi. "
Nói đến nửa câu sau, La Tuệ Mỹ còn cố ý tăng giọng.
Sắc mặt Tiểu Nhan càng đỏ hơn, không ngờ mẹ mình lại thoáng như vậy. "Đừng nói nữa, con không muốn nghe."
Nói xong Tiểu Nhan đứng dậy chạy vào phòng tắm, nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình trong gương, cô vặn vòi nước lấy nước vỗ nhẹ lên mặt, muốn giảm nhiệt độc trên mặt.
Nhưng ngay sau đó Tiểu Nhan đã bắt đầu suy nghĩ lại, nghiêm túc xem xét những gì vừa rồi La Tuệ Mỹ nói với cô ấy.
Kết hôn...
Kết hôn với Hàn Thanh, chuyện này đến cả nghĩ cô ấy cũng không dám nghĩ đến.
Tuy rằng sâu trong lòng cô cũng hy vọng như vậy, nhưng đó là bởi vì cô không thể yêu ai khác ngoài Hàn Thanh, ngoài việc gả cho Hàn Thanh cô không có