Theo ý của Tống An, là không muốn Hàn Mộc Tử dùng sữa mẹ nuôi Giá Nhỏ, bởi vì dùng sữa mẹ nuôi thì cô sẽ phải thường xuyên thức dậy giữa đêm, thậm chỉ có khi ngay cả lúc ăn cơm cũng phải cho con bú sữa, hơi phiền phức, bị giày vò cũng là thân thể chính cô mà thôi.
Vì vậy Tống An đề nghị Hàn Mộc Tử nên cho uống sữa bột, như vậy cô liền có thể nghỉ ngơi, để Dạ Mạc Thâm làm một ông bố bỉm sữa đúng cách.
Hàn Mộc Tử đương nhiên biết Tổng An là muốn tốt cho cô, nhưng trước kia Đậu Nhỏ là do cô nuôi bằng sữa mẹ, bây giờ đứa thứ hai đương nhiên cũng phải nuôi bằng sữa mẹ, vậy nên không áp dụng đề nghị này. “Không sao, dù sao cũng không bú bao lâu, cứ để nó bú đi.”
Tổng An chớp chớp mắt: “Cháu đã nghĩ kỹ rồi?” "Um." “Được rồi.” Tống An quay người nhìn về Dạ Mạc Thâm ở một bên: “Cho dù là nuôi bằng sữa mẹ thì người làm cha như cháu cũng phải giúp đỡ nhiều hơn,quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của sản phụ biết chưa? Phụ nữ sinh con xong rất dễ bị u uất, đứa bé có chuyện gì hoặc cần cháu thức dậy giữa đêm cũng phải dậy giúp đỡ!”
Thật ra không cần Tống An nói, những điều này Dạ Mạc Thâm đều làm được rồi.
Bởi vì tối qua cô cực kỳ mệt, sau đó trong lúc ngủ mơ mơ màng màng dường như nghe được tiếng trẻ con khóc, cô mở mắt tỉnh dậy liền thấy Dạ Mạc Thâm hướng về phía cô suyt một tiếng, sau đó liền ôm đứa trẻ đi ra ngoài.
Kết quả không biết là do tư thế ôm đứa trẻ của anh không đúng hay sao, tóm lại tiếng khóc của Giá Nhỏ càng lớn hơn, trực tiếp khóc khiến một người đàn ông lớn đầu như cha nó trở nên luống cuống, hoàn toàn không biết nên làm sao.
Hàn Mộc Tử nghe được từng tiếng dỗ ngốc nghếch. “Đừng khóc, không khóc nha..
Cô có hơi bất lực mà vén chăn ra ngồi dậy, duỗi tay về phía Dạ Mạc Thâm: “Chắc là đói rồi, anh ôm con qua đây đi.”
Dạ Mạc Thâm hơi chau mày, bởi vì Hàn Mộc Tử chưa nghỉ ngơi được bao lâu, anh đang lo đứa nhỏ trước mắt này sẽ làm ồn đến vợ mình. “Nó là con gái anh đó, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, mau ôm qua đây. Trong lúc hết cách, Dạ Mạc Thâm chỉ có thể cần thận từng ly từng tý ôm đứa trẻ tới trong lòng HànMộc Tử, Hàn Mộc Tử vừa ôm đứa trẻ qua cho bú, vừa không có ý tốt mà nhìn anh. “Anh nghĩ gì vậy hả?”
Dạ Mạc Thâm mím môi, nhìn Hàn Mộc Tử một cái nhưng lại không trả lời.
Trước đó rõ ràng anh đã học qua rất nhiều, cùng Hàn Mộc Tử đi học rất nhiều buổi học, lúc đó trong quá trình học còn thường chịu một số phê bình, nhưng sau đó cũng đều hoàn thành xuất sắc cả rồi.
Nhưng bây giờ khi làm thật mới phát hiện không dễ dàng.
Dù sao con búp bê nhỏ trong lúc học sẽ không động, nhưng lúc anh vừa mới ôm Giá Nhỏ lên thì cả người đều cương cứng lại.
Bởi vì thân thể Giá Nhỏ còn nhỏ hơn mềm hơn trong tưởng tượng của anh, nhỏ đến mức hai cánh tay to của anh giữ không được, mềm đến mức anh cảm thấy bản thân mình chỉ cần hơi dùng chút sức liền có thể bóp hỏng con gái mình.
Vì vậy Dạ Mạc Thâm chỉ có thể cẩn thận từng li từng tý, tay chân vụng về.
Giá Nhỏ quả nhiên là đói rồi, sau khi bú sữa mẹ xong liên yên tĩnh lại, trong phòng bệnh cực kỳ im ắng, chỉ có tiếng uống sữa của trẻ em, thời gian dần dẫn qua đi, Giá Nhỏ uống sữa no rồi cũng ngốc nghếch ngủ luôn.
Hàn Mộc Tử đặt con bé nằm bên cạnh mình, Dạ Mạc Thâm vừa định đi qua đón lấy liền nhận được một ánh mắt cảnh cáo của Hàn Mộc Tử, động táctrên tay chỉ có thể ngừng lại.
Anh bị ghét bỏ rồi.
Bởi vì không chăm sóc tốt được cho đứa bé, Hàn Mộc Tử ở bên đó nhẹ dỗ cho Giá Nhỏ ngủ, Dạ Mạc Thậm liền đứng bên cạnh canh chừng.
Cho đến khi trời sắp sáng, Hàn Mộc Tử nói với anh: “Anh qua giường bên kia ngủ một lát đi, đợi lát nữa Giá Nhỏ tỉnh rồi sẽ kêu anh.”
Nhưng Dạ Mạc Thâm không ngủ, vẫn coi chừng cô như cũ.
Từ tối qua đến bây giờ, anh gần như đều không hề chợp mắt, dưới mắt đã thâm đen một vòng, lúc nói chuyện giọng nói đều khàn đặc.
Hàn Mộc Tử có hơi đau lòng, để Tống An ở lại cùng cô, sau đó đuổi Dạ Mạc Thâm đi nghỉ ngơi, vừa mới đầu Dạ Mạc Thâm còn không đồng ý, nhưng bị Tổng An la mấy câu: “Cháu tưởng thân thể mình làm bằng sắt sao? Đã lúc này rồi còn không về nghỉ ngơi, đợi lát nữa cháu mệt ngất xuống đó rồi ai chăm sóc Mộc Tử với Giá Nhỏ? Còn có, cháu cứ luôn ở đây cây mạnh, lẽ nào Mộc Tử không lo cho cháu sao? Lo cho cháu rồi thì cháu nghỉ nó có thể nghỉ ngơi tốt sao?”
Bị Tống An nói như vậy, Dạ Mạc Thâm cũng cảm thấy rất có lý, lúc này mới về nhà dưỡng đủ tinh thần.
Ngày thứ năm sau khi Hàn Mộc Tử sinh con.
Giá Nhỏ tỏ vẻ đã quen ở chung với mọi người, lúc ông cụ nhà Uất Trì chọc nó, có còn cười khanh khách ra tiếng, ai chọc cũng cười khanh khách, cực kỳ nế mặt người ta.Vì vậy sau đó mọi người đều rất thích trêu đùa Giá Nhỏ.
Tiểu Nhan chụp rất nhiều hình cho Giá Nhỏ, đăng lên trang của mình, một đám người bấm Like cho cô, sau đó điên cuồng hỏi cô từ khi nào
Tiểu Nhan toát mồ hôi, hối hận đến mức suýt tý chém gãy tay mình, tại sao lại đăng lên cho mọi người xem, cô nên đăng lên sau đó chọn chế độ chỉ mình tôi.
Một ngày này, ông cụ Uất Trì và Đậu Nhỏ đứng một bên chọc Giá Nhỏ, Hàn Mộc Tử ở bên cạnh trông chừng nghe thấy tiếng cười khanh khách của Giá Nhỏ trong lòng cô cũng cảm thấy an ủi, nhưng nhịn không được có hơi âu sầu.
Sao cô cảm thấy nụ cười này của Giá Nhỏ cứ ngốc ngốc vậy? Giá Nhỏ sẽ không...có một ý nghĩ hiện ra trong lòng, nhưng Hàn Mộc Tử không dám nghĩ cũng không dám nói.
Dù sao Đậu Nhỏ quá thông minh, lúc sinh ra không giống với Giá Nhỏ thế này, ai chọc cũng ngốc nghếch cười lên.
Biểu hiện của Giá Nhỏ thật sự quá ngu ngốc rồi, mong rằng nó chỉ là ngây thơ mà thôi.
Nhưng suy nghĩ của tên nhóc Đậu Nhỏ khốn kiếp này vậy mà lại giống với cô, không chỉ nghĩ giống mà còn nói ra, nó mở to một đôi mắt nhìn Hàn Mộc Tử nơi. “Mẹ ơi, con thấy em gái hình như có hơi ngốc?Nói xong, cậu nghiêng nghiêng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ đáng yêu, tỏ vẻ con vô tội con không sai.
Hàn Mộc Tử suýt tý hộc máu.
Ngược lại ông cụ Uất Trì bên cạnh nghe không nổi nữa, nhịn không được duỗi tay gõ nhẹ lên đầu Đậu Nhỏ: “Thằng nhóc thúi này nói bậy gì vậy hả? Đó là em gái cháu, cái gì mà có hơi ngốc hả?”
Đậu Nhỏ che lại cái đầu bị gõ phát đau của mình, cực kỳ đáng thương hừ một tiếng: “Cháu chỉ là nói vậy thôi, ông cố ngoại, sao ông hung quá vậy, có Giá Nhỏ rồi thì ông không cần Đậu Nhỏ nữa sao?" “Em gái là con gái, cháu làm anh trai cũng phải thương em nhiều hơn, sau này loại lời như vậy không được nói nữa đó!” Đậu Nhỏ tuy là không nói nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười ngu ngu, ngốc nghếch kia của Giá Nhỏ thì trong lòng vẫn có hơi lo lắng.
Nếu em gái cậu không phải đồ ngốc, thì chắc cũng là một đứa nhỏ hết sức ngây thơ.
Haiz, lẽ nào trí lực đều chạy về chỗ cậu hết rồi? Vậy nên Giá Nhỏ không có nữa?
Ông cụ Uất Trì quay về suy nghĩ hồi lâu mới chọn cái tên. “Tên thì tối qua ông đã nghĩ xong rồi, Giá Nhỏ chẳng phải gọi là Giá Nhỏ sao? Ông nghĩ tới nghĩ lui, nên tìm cho nó một từ đồng âm, hay là gọi nó là Hàn Nhai đi.”
Hàn Nhai? Sao nghe có hơi giống tên con trai vậy? Hàn Mộc Tử do dự một lát, nhìn Dạ Mạc Thâm bên