Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 118: Đừng tự coi nhẹ bản thân của anh, cả hai đều không thể bình tĩnh trở lại



Mặc dù cùng ngủ với nhau nhưng hai người cứ như những người xa lạ.

Thẩm Kiều cứ nằm như vậy cho đến rạng sáng thì cô nghiêng người qua xem thử, người nọ vẫn đưa lưng về phía cô, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh Dạ Mạc Thâm bị Thẩm Kiều đẩy ra, thân thề của anh gục xuống nằm cạnh cô, anh hỏi nhỏ: “Cô là chó hay sao? Vì sao lần nào cũng cắn tôi vậy?” Thẩm Kiều nghe được giọng nói của Dạ Mạc Thâm, lúc này cô mới hiểu ra người đàn ông làm chuyện đồi bại vừa nãy là anh.

Bây giờ Thẩm Kiều cũng đã tỉnh táo lại, khi nhớ đến những hành động ban nấy, cô đột nhiên hoảng hốt, khẽ cắn môi mình rồi tra hỏi anh: “Tự nhiên anh chạy xuống đây làm gì vậy? Không phải anh có giường sao?” Nói xong, Thầm Kiều còn sờ sờ bên cạnh thì cảm nhận được sàn nhà lúc này rất lạnh, cô nhìn quanh một chút liền phát hiện chăn đã bị cô đá bay tứ tung, cô không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.

Dạ Mạc Thâm lạnh lùng cười: “Cô chiếm lấy cái chăn của tôi, tôi có thể ngủ sao?“ Thẩm Kiểu cãi lại: “Vậy anh cũng không nên chạy đến đây ngủ cùng với tôi nha.” Dạ Mạc Thâm: “Chăn ở đâu, chăn của tôi ở đâu rồi hả?” Thẩm Kiều: “Thế lúc nãy anh làm gì tôi đó?” Cho dù anh ta chỉ vì cái chăn mà đi đến đây, thế thì vì sao lúc nãy anh ta lại làm những hành động như vậy? “Làm chuyện vợ chồng!” Thẩm Kiều: “…” Chuyện vợ chồng sao? Cô đang bận nghĩ về câu nói đó thì Dạ Mạc Thâm đã sờ eo của cô, thân thể anh lại nhích đến gần, hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt của cô. . Truyện Phương Tây

Thẩm Kiều theo bản năng mà ngồi dậy đè lại bàn tay xấu xa của anh rồi quát to: “Anh muốn làm gì vậy chứ? Mau về giường của anh đi!” “Cô có thấy cặp vợ chồng nào không ngủ cùng một giường chưa?” Dạ Mạc Thâm cũng không thèm đề ý đến lời của cô, anh nhẹ tay tránh thoát bàn tay bé nhỏ kia rồi vén áo cô lên để sờ vào bên trong.

“Trước đây hai chúng ta cũng đâu có ngủ cùng nhau mà vẫn ngon giấc đấy thôi, vì sao đột nhiên phải thay đổi?” Nghe Thẩm Kiều nói vậy, bàn tay bên eo cô cũng đột nhiên dừng lại, lát sau cô lại cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm: “Đột nhiên phải thay đổi sao?” Anh lạnh lùng nói: “Nghe cô nói, tôi lại có cảm giác cô không muốn thay đổi chút nào phải không?” Thẩm Kiều không biết nên trả lời anh như thế nào, trong lòng cô có vài lời muốn nói với anh, thế nhưng bây giờ cô lại không nói được gì nên chỉ có thể im lặng.

Trong bóng đêm, Thẩm Kiều nghe thấy được tiếng hít thở phập phồng của người nọ, anh ta hình như đang tức giận thì phải.

“Không hề muốn ngủ với tôi sao? Ngủ cùng tôi thì khiến cô chịu ấm ức sao?” Thẩm Kiều: “Tôi không…” “Cô chỉ là người đàn bà đã qua một đời chồng, cô cảm thấy ấm ức cái gì chứ?” Dạ Mạc Thâm cũng không chịu nghe cô nói gì, anh chỉ muốn dùng những từ ngữ mang tính đả kích làm tổn thương cô.

Lúc này cô cũng chỉ bất lực mà nhắm lại hai mắt, được rồi, sự tức giận của anh ta đã vượt xa so với tưởng tượng của cô.

Bàn tay bên eo cũng thu lại, anh cũng không làm bậy với cô nữa, đột nhiên cô cảm thấy trống rỗng trong lòng. Thẩm Kiều không còn thấy bóng dáng người kia đâu nữa nên cô chỉ có thể yên lặng mà xoay người đi lên giường mà nằm xuống.

Vốn dĩ cô cũng muốn chiếm cái giường lớn kia, thế nhưng từ lúc biết được anh và cô sẽ ngủ ở đó thì ngoại trừ cái chăn ra, những thứ còn lại cô đều ném cho Dạ Mạc Thâm.

Lúc này cô cũng không còn ngủ được nữa.

Tiếng hít thở căng thằng của cô hòa quyện với tiếng hít thở tức giận tỉnh dậy chưa? Có cần tôi giúp anh không?” Cô hỏi xong thì đột nhiên cảm thấy sửng sốt.

Tối hôm qua Dạ Mạc Thâm làm sao có thể đi xuống chỗ cô nằm được chứ? Rõ ràng anh ta đâu có thể đi đứng bình thường được, chẳng lẽ trong lúc cô ngủ thì Tiêu Túc chạy đến đây giúp anh ta sao? Thế nhưng bây giờ Thẩm Kiều cũng không có tâm trạng nghĩ tiếp chuyện này, cô chỉ tự hỏi làm cách nào có thể giúp Dạ Mạc Thâm ngồi vào xe lăn của anh ta.

Dạ Mạc Thâm nghe cô hỏi thì đột nhiên mở to hai mắt, anh nhìn cô chằm chằm: “Không cần!” Thẩm Kiều: “Vậy làm sao anh đứng dậy được?” “Không liên quan gì đến cô!” Thầm Kiều: “Được rồi, tôi dậy anh thấy cô bước ra thì khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn cô mà nói: “Lại đây trước rửa mặt đánh răng đây.” Thẩm Kiều nói xong cũng thật sự không thèm quan tâm đến anh nữa, cô trực tiếp đi vào phòng tắm.

Dạ Mạc Thâm nghe phòng tắm truyền ra tiếng nước thì anh vẫn nằm đó mà cười lạnh lùng.

Cái người đàn bà này cũng thật vô tâm! Thẩm Kiều đánh răng rửa mặt xong thì đi ra, lúc này cô thấy Dạ Mạc Thâm đang chống tay ngồi dậy, giúp tôi đi!” Thẩm Kiều im lặng một chút rồi cũng bước qua chỗ anh.

Cô kéo xe lăn đến trước mặt anh rồi nói: “Tôi đỡ anh đứng lên nhé?” Nói xong cô chậm rãi ngồi xổm xuống, để anh đặt tay lên vai cô rồi đỡ anh đứng dậy.

Dạ Mạc Thâm cũng không từ chối, anh tựa vào cô đề đứng lên, đột nhiên anh hỏi một câu: “Cô ghét tôi à?” “Ừm.” Thẩm Kiều theo phản xạ mà trả lời, vốn dĩ cô cũng không nghe rõ anh hỏi cái gì.

“Bởi vì tôi là một kẻ tàn tật sao?” Thẩm Kiều đang vất vả giúp anh đứng dậy thì đột nhiên kinh ngạc nhìn anh một cái, vì vậy cô mất thăng bằng mà khiến cả hai ngã ra giường.

“Xin lỗi.“ Khuôn mặt của Thẩm Kiều trắng bệch lại, cô vọt nhanh đến để lại một lần nữa giúp anh đứng lên: “Anh không bị đau ở đâu chứ?” Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm lạnh lùng mà nhìn cô: “Trả lời câu hỏi của tôi!” “Hả?“ Thẩm Kiều nghe vậy mới nhớ lại câu hỏi lúc nãy của anh, hình như anh hỏi có phải cô ghét anh vì anh là người tàn phế hay không thì phải.

“Làm sao có thể như vậy được chứ?” Thẩm Kiều cười xấu hổ mà trả lời.

Tay cô lại bị Dạ Mạc Thâm nắm chặt, thân thể cao lớn của anh nghiêng về phía trước, giọng nói lạnh đến mức khiến cô sợ hãi: “Bởi vì tôi là con người tàn phế, ngay cả đứng dậy cũng không làm nổi nên cô ghét bỏ tôi sao? Không muốn ngủ chung với tôi, cũng không muốn làm chuyện vợ chồng cùng tôi sao?“ Thẩm Kiều: “…” Cô ngạc nhiên trừng mắt nhìn anh, cô khó hiểu nhìn chằm chằm người trước mặt mình.

Anh ta rốt cuộc tại sao lại trở nên như vậy? Hai ngày nay anh ta cứ kỳ lạ như thế nào ấy! Anh ta còn hỏi cô có ghét anh ta không! Tình cảnh của cô bây giờ thảm thương vô cùng, cô còn có tư cách ghét bỏ người khác sao? “Không có!” Thẩm Kiều lắc đầu, cô phủ nhận lời của anh: “Tôi sẽ không ghét bỏ anh!” “Phải không?“ Dạ Mạc Thâm yên lặng nhìn cô chằm chằm, giống ru “Thật ra anh cũng đừng có tự coi nhẹ bản thân mình như vậy, cho dù anh ngồi xe lăn thì sao? Anh vẫn là anh đấy thôi, bất luận ai cũng không thể thay thế anh được. Anh vẫn là Dạ Mạc Thâm duy nhất trên cõi đời này! Trên thế gian này cũng sẽ không thể có người thứ hai giống anh được, có biết không?” Ánh mắt cô trong suốt, cô dùng tất cả sự chân thành của mình mà nói với anh những lời này.

Đôi mắt đó khiến người nghe cảm thấy cô đã nghĩ kĩ trước khi nói ra, khiến cho người ta không cảm nhận được sự giả dối hay ác ý trong lời nói.

Trong lòng Dạ Mạc Thâm có chút cảm động, giống như vào mùa đông giá rét, anh lại tìm được chút sự ấm áp từ ánh mặt trời vậy.

Đôi môi của Dạ Mạc Thâm nhẹ nhàng nhúc nhích, sau đó anh lại nghe cô nói: “Mặc kệ thế nào thì trên đời này cũng sẽ có rất nhiều người yêu thương anh, không chê cười anh. Dạ Mạc Thâm, tôi cảm thấy anh rất tài giỏi, đừng tự coi nhẹ chính mình nữa.” như anh đang muốn xem cô đang nói thật hay nói dối.

Thẩm Kiều hít sâu một hơi, sau đó cô ngầng đầu lên mà nói: “Anh đừng có như vậy nữa, để tôi đỡ anh đứng lên trước đã.” Thẩm Kiều cố gắng hết sức mới đỡ được Dạ Mạc Thâm ngồi xuống xe lăn, cô mệt đến mức mặt cũng đỏ lên, lát sau cô ngồi xuống mà thở hồng hộc.

Thẩm Kiều đứng lên duỗi thằng lưng ra, ánh mắt cô nhìn thằng vào Dạ Mạc Thâm mà nói: “Dạ Mạc Thâm!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv