*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Kiều còn chưa kịp nói hết lời thì ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm đã nhìn về phía cô: “Nói vớ vần gì vậy? Cô cho rằng tôi sẽ nói loại chuyện thế này cho cô Út tôi nghe à?” Nghe anh nói thế, Thẩm Kiều chậm rãi cụp mắt xuống.
Đúng vậy, cô ôm lòng nghỉ ngờ đứa con trong bụng mình không phải của Dạ Mạc Thâm, chuyện này chính là một sự sỉ nhục đối với bất kì người đàn ông nào, làm sao anh nói ra được chứ? Thẩm Kiều cảm giác lòng mình đang chùng xuống từng chút một.
“Vết thương của tôi không sao nữa rồi, tôi ra ngoài trước đây.” Thẩm Kiều lí nhí nói.
Dạ Mạc Thâm cũng không có lý do gì để giữ cô ở lại, gật đầu nói: “Ừ.” Thẩm Kiều trở lại văn phòng của mình, con ngươi ảm đạm không có chút ánh sáng nào.
“Anh ấy đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Kiều gạt những suy nghĩ rối bời ấy qua một bên, tập trung làm việc, chẳng mấy chốc đã đến lúc tan ca. Vừa đến giờ thì chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn Hàn Tuyết U gửi tới cô.
“Kiều, mình đang dừng xe trước siêu thị gần công ty cậu này, lát nữa cậu qua thẳng đó luôn nha.” “Mình biết rồi.” Thẩm Kiều thu dọn đồ đạc rồi cầm túi xách xuống lầu, tình cờ gặp phải Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc vừa ra ngoài văn phòng, Thẩm Kiều hơi chững lại, vẫn tiến lên mở lời với Dạ Mạc Thâm: “Cái dó…. Tối nay tôi không về nhà cùng anh nhé.” Nghe cô nói vậy, Dạ Mạc Thâm nhướng mày.
Thẩm Kiều nhanh chóng giải thích: “Tôi phải đi gặp Tuyết U.” Lại gặp người phụ nữ đó? Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày: “Cô ta là bạn cô à?” Thẩm Kiều vội vã gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi quen biết nhau từ lâu lắm rồi, tôi thật sự phải đi gặp cô ấy, không phải gặp người khác đâu.
Cô lo lắng Dạ Mạc Thâm lại cho rằng cô đi tìm đàn ông nên giải thích trước, đỡ khỏi khi về lại bị hiểu lầm.
Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm vào cô một lát, không hiểu sao lại có cảm giác câu cuối cùng của cô rất dễ nghe, cô rất sợ anh hiểu lầm nên mới đặc biệt giải thích, như vậy chứng tỏ trong lòng cô vẫn để ý thái độ của anh.
“Vậy thì được.” Dạ Mạc Thâm mím môi nói: “Để Tiêu Túc đi cùng cô đi.” Đột nhiên nghe vậy, sắc mặt Thẩm Kiều hơi thay đổi: “Không được, Tiêu Túc phải đưa anh về nhà, anh không tiện đi lại mà.” Dạ Mạc Thâm nhếch môi lên, mắt vẫn nhìn cô chăm chú: “Lo cho tôi thế à?” Khuôn mặt của Thẩm Kiều ửng hồng, nói: “Được rồi, tôi đi trước đây.” Sau đó cô bước chân đi thật nhanh, trông như chạy trối chết. Lúc đã xuống tầng dưới, không ít người thấy cô đều lập tức lùi ra sau ba mét, có lẽ là do có chuyện đã xảy ra vào trưa nay nên họ cảm thấy cô là một người rất đáng sợ.
Thẩm Kiều bước nhanh về phía siêu thị, khi đến gần đó, quả nhiên vừa liếc mắt thấy được xe của Hàn Tuyết U. Cô nhanh chóng đi qua gỡ cửa xe một cái, nhưng Hàn Tuyết U đang ngồi trong xe thì cứ thần người ra, dường như đang suy nghĩ một chuyện gì đó rất quan trọng, không nhận ra cô đã đến.
Thẩm Kiều cảm thấy kỳ lạ, gõ cửa thêm một cái, thuận tiện gọi một tiếng:
“Tuyết U?” Hàn Tuyết U vẫn không chú ý đến cô, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Kiều đành dùng lực vỗ vỗ cửa kính, gọi hai tiếng thật to, Hàn Tuyết U mới giật mình lấy lại tỉnh thần, thấy Thẩm Kiều đã đứng bên xe từ lúc nào, cô ta vội vàng hạ cửa kính xe xuống.
“Kiều, cậu tới rồi à.” “Có chuyện gì vậy? Cậu cứ ngồi ngần người mãi, mình tới lâu lắm rồi đó.” Thẩm Kiều nở một nụ cười đầy ngọt ngào với cô ta, đi vòng qua bên kia mở cửa xe.
Nhưng Thẩm Kiều chợt nghe Hàn Tuyết U nói: “Không đi xe nữa, chúng ta lên tầng ba siêu thị đi, ở đó có một tiệm bánh ngọt.” Tiệm bánh ngọt. Vừa nghe đến “ngọt”, sắc mặt Thẩm Kiểu hơi biến đổi.
“Cậu yên tâm đi, không phải tiệm chỉ làm bánh ngọt thôi đâu, có những thứ khác nữa.” Hàn Tuyết U xuống xe rồi kéo cô đi vào trong. Thẩm Kiều đi lên tiệm bánh ngọt trên lầu ba cùng Hàn Tuyết U, cô ta chọn rất nhiều món ngon, Thẩm Kiều nhìn tới nhìn lui, gọi một ly nước ép tươi.
“Hôm đó cậu cũng đến à?” “Đúng vậy.” Hàn Tuyết U gật đầu: “Bạn thân của mình nằm viện luôn rồi, mình phải thám thính tình hình chút chứ.” Thẩm Kiều cười cười: “Mình biết mà, chỉ có cậu tốt với mình nhất.” Hàn Tuyết U mở miệng nói: “Thật ra mình gọi cậu ra đây vì muốn nói một chuyện rất quan trọng cho cậu.
Nói xong, Hàn Tuyết U nhìn bồn phía, sau đó rướn người đến gần cô, hạ giọng xuống: “Bọn mình đã liên lạc được với nhà thiết kế đó rồi.” Vừa lúc người phục vụ mang một ly trái cây đến, khi Thẩm Kiều nghe được câu nói ấy, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh không sóng chợt lộ vẻ kinh ngạc, cô đứng bật dậy, tình cờ va phải người phục vụ.
Xoảng! “A, tôi xin lỗi!” Ly thủy tỉnh rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, nước dưa hấu màu đỏ cũng hắt lên người Thầm Kiều.
Người phục vụ cho là lỗi của mình, sợ tới mức hoảng loạn nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu!” Sắc mặt Hàn Tuyết U thay đổi, cô ta đứng dậy: “Cô làm cái gì vậy? Làm việc chẳng ra gì cả.” Thẩm Kiều kéo Hàn Tuyết U lại, nhỏ giọng nói với người phục vụ kia: “Không sao, do tôi đứng lên nhanh quá, không liên quan gì đến cô cả, nhưng mà có thể phiền cô lấy chút khăn giấy cho tôi không?” Người phục vụ sững người ra một lúc lâu rồi mới gật đầu, xoay người đi lấy khăn giấy cho Thẩm Kiều thật nhanh, lúc trở lại bàn của hai người Thẩm Kiều có cả chủ tiệm đi cùng, ông ta không ngừng nói xin lỗi với cô.
“Thưa cô, thật ngại quá, cô phục vụ này mới tới nên chưa thạo việc lắm, làm ước đồ của cô rồi. Thế này đi, hôm nay hai cô ăn gì ở tiệm chúng tôi đều được miễn phí toàn bộ, tiệm chúng tôi xin lấy đó để nhận lỗi với hai cô.” Bộ váy Thẩm Kiều đang mặc được Dạ Mạc Thâm mua, chủ tiệm lanh mắt, vừa nhìn một cái đã nhận ra bộ váy đó không hề rẻ.
Hơn nữa người Hàn Tuyết U từ trên xuống dưới đều mang những phụ kiện có thương hiệu nổi tiếng, chủ tiệm không dám đắc tội những người này, đành vội vã tới xin lỗi bù đắp.
Hàn Tuyết U chớp mắt: “Miễn phí chút đồ ăn là muốn đuổi chúng tôi đi, chẳng lẽ váy của bạn tôi cứ thế mà bị hỏng sao?” Sắc mặt chủ tiệm hơi thay đổi: “Vậy thưa cô, cô cảm thấy nên xử lý thế nào ạ?” “Xin lỗi!” Nhân viên tiệm lại vội ` vã tiến tới nói xin lỗi Thẩm Kiều: “Tôi thật sự không cố ý, xin các cô bỏ qua ˆ cho tôi một lần đi.” Thẩm Kiều đang cầm khăn giấy lau chùi nước dưa hấu dính trên váy, nghe thấy cuộc nói chuyện này thì ngẩng đầu lên nói: “Không phải mình đã nói rồi sao? Do mình trước mà, Tuyết U, cậu đừng làm khó họ.” Hàn Tuyết U hừ một tiếng: “Còn không phải mình muốn xả giận cho ˆ cậu sao, đến một cái khay cũng cầm không vững, nói một câu xin lỗi tặng chút bánh ngọt là xong à? Bánh ngọt đáng giá bao nhiêu chứ? Hừ.” “Chúng tôi thật sự rất xin lỗi.” “Không sao đâu, hai người đỉ làm việc trước đÌ.” Thầm Kiều nói với hai người kia.
“Thật sự vô cùng cám ơn cô.” Cô gái nhìn Thẩm Kiều thật chăm chú, trong ánh mắt đầy vẻ cảm kích.
Khi hai người kia đi rồi, Hàn Tuyết U không nhịn được lên tiếng: “Cậu sao vậy? Váy bị hắt nước ước thế rồi mà cậu chỉ bỏ qua thế sao?” “Đúng là do mình sai trước mà.” Thẩm Kiều nhẹ giọng giải thích: “Vừa rồi mình hơi kích động nên đứng bật dậy, va phải cô ấy, đã thế mình còn làm vỡ ly của người ta nữa.” Hàn Tuyết U lại hừ một tiếng, không đề ý đến cô. Song bỗng nhiên cô ta nghĩ đến cái gì đó, cười híp mắt nói: “Sao tự dưng cậu lại kích động thế, đừng nói là vì tìm được người đàn ông đó rồi nên phấn khích quá đấy chứ?” Thẩm Kiều: “Cậu đừng nói linh tỉnh.” Hàn Tuyết U nheo mắt lại: “Có phải, thật ra cậu đã không chịu nổi Dạ Mạc Thâm, muốn cách xa anh ta không?” Không chịu nồi Dạ Mạc Thâm, muốn cách xa anh?