Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1134: Không cho ăn quỵt





Tiêu Túc rời đi rất nhanh. Ngay sau khi Tiêu Túc đi rồi, La Tuệ Mỹ chạy đến chỗ con gái mình và nói nhỏ: "Kỳ thật, mẹ cảm thấy anh chàng Tiêu Túc này rất ổn, vừa chăm chỉ lại có năng lực, đối xử với mọi người cũng tốt, nhìn qua trông đáng tin tưởng lắm.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan nhàn nhạt nhìn La Tuệ Mỹ, La Tuệ Mỹ lập tức cười khan một cái: “Chỉ nói thế thôi, dù sao người ta cũng đi rồi.

Thì Tiêu Túc đã rời đi rồi, La Tuệ Mỹ có nói gì thì cậu ta cũng không nghe thấy được, vậy thì có sao đâu? Người lớn luôn là như thế, cứ để bà ấy nói đi, cũng không mấy đi miếng thịt nào của mình.

Qua vài ngày liền, Tiểu Nhan đều không khơi dậy nổi tinh thần. Mãi đến khi Đậu Nhỏ đến cửa hàng, khuôn mặt của Tiểu Nhan mới miễn cưỡng tươi cười, cùng Đậu Nhỏ trò chuyện một lúc, nhưng rất nhanh Tiểu Nhan lại bắt đầu chán nản. “Dì Tiểu Nhan, hôm nay trong cửa hàng không bận rộn, dì dẫn Đậu Nhỏ ra ngoài chơi được không?” Đậu Nhỏ làm nũng kéo tay Tiểu Nhan, ánh mắt chớpchop.

Tiểu Nhan nhìn Đậu Nhỏ: “Cháu muốn đi đâu chơi?” “Đi khu vui chơi.”

Khu vui chơi?

Trước đây Đậu Nhỏ chưa bao giờ đến khu vui chơi, những thứ mà trẻ con thích, cậu cũng không hề thích, chỉ có hồi ở nước ngoài, Tiểu Nhan hay dẫn Đậu Nhỏ cùng đi. Nhất là lúc chơi tàu lượn siêu tốc và thuyền hải tặc, lần nào chơi cũng rất hứng thú, có khi Đậu Nhỏ còn nhìn cô ấy khinh thường, nói: “Dì Tiểu Nhan à, dì đã là người lớn thế rồi, không cần mỗi lần đều trẻ con như vậy đi? Sao cứ thích chơi trò chơi của trẻ con chứ?”

Khi ấy, Tiểu Nhan sẽ nhéo lỗ tại của cậu, nói: “Sao dám bảo dì thích chơi trò chơi của trẻ con hả? Đây là thú vui giải trí dùng để thư giãn rất tốt, đúng không? Cháu không thấy có rất nhiều người lớn đến đây à?”

Đậu Nhỏ bị cô ấy nhéo lỗ tại đau, liền giữ cánh tay của cô ấy lại, nói: “Dì Tiểu Nhan thật xấu, bọn họ đều là bồi trẻ nhỏ chơi chứ.” “Thì dì cũng thế” “Nhưng cháy không muốn tới nữa, dì Tiểu Nhan nhéo lỗ tại cháu đau quá, lần sau dì Tiểu Nhan tự đi một mình đi!”

Nghe vậy, Tiểu Nhan mới buông tay ra, sau đó thay đổi sắc mặt, thay Đậu Nhỏ xoa xoa lỗ tai: “Ôi, thật xin lỗi Đậu Nhỏ, là dì Tiểu Nhan làm cháu bị đau rồi à? Để dì Tiểu Nhan thổi một cái, lần saucháu lại đến đây với dì nhé?” “Hừ! Phải thổi hai cái!”

Những ký ức như chỉ vừa mới hôm qua, khi Tiểu Nhan hồi lại tinh thần, thì Đậu Nhỏ kéo ống tay áo của cô ấy: “Dì Tiểu Nhan, dì có đi hay không?” “Đi chứ.” Tiểu Nhan gật đầu.

Khó có được khi Đậu Nhỏ có tinh thần như vậy, nhất định là vì thấy cô ấy không vui, cho nên mới muốn dẫn cô ấy đến khu vui chơi thả lỏng một chút, để cô ấy vui vẻ hơn.

Tiểu Nhan nói một tiếng với La Tuệ Mỹ, sau đó liền dẫn Đậu Nhỏ ra ngoài, đi tới khu vui chơi ở gần đó. Hai người chơi xả láng đến tận tối mới trở về.

Vừa về đến nhà, Tiểu Nhan mệt đến mức ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Đậu Nhỏ đến phòng tắm pha một chậu nước ấm để Tiểu Nhan rửa mặt. Rửa được một nửa thì La Tuệ Mỹ đi ra, thấy động tác của Đậu Nhỏ liền chạy nhanh tới. “Ôi, Đậu Nhỏ, để đẩy bà làm cho.” Đậu Nhỏ ngoan ngoãn lâu mặt cho Tiểu Nhan, rồi được La Tuệ Mỹ đưa vào phòng ngủ. Lúc quay lại, La Tuệ Mỹ thấy Tiểu Nhan đã trở mình, cả người dựa trên ghế sô pha, trông như sắp té xuống.

La Tuệ Mỹ biến sắc, nghĩ muốn nhanh tiến lên giúp đỡ. Nhưng Tiểu Nhan, người đang ngủ yên ấy đã xoay người, rồi bùm một tiếng ngã trên sàn nhà lạnh lẽo. Âm thanh chói tại vang lên, nghe đã cảm thấy vô cùng đau đớn, Tiểu Nhan vì cú ngã này mà đau tỉnh,xoa xoa chỗ ngã bị đau mà ngồi dậy với vẻ mặt thất thần. “Tỉnh rồi? Vừa lúc con cũng vào phòng ngủ đi, nếu con thực sự ngủ ở đây, mẹ còn không biết làm cách nào đưa con vào trong phòng. Hiện giờ con đã không thể so với ngày xưa, giờ đã là cô gái lớn rồi, mẹ ôm không nổi.”

Tiểu Nhan nhìn La Tuệ Mỹ chớp mắt, nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày, liền trầm mặc gật đầu, đứng dậy trở về phòng, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Bộ dạng này của cô ấy càng khiến La Tuệ Mỹ lo lắng. Bởi vì La Tuệ Mỹ đã nhìn thấy Tiểu Nhan thương tâm khổ sở vào buổi tối hôm đó, mấy ngày gần đây cô ấy đều tỏ ra ngoan ngoãn, tuy rằng không có tinh thần, nhưng không khóc không nháo, giống như đem tất cả mọi chuyện giấu kín trong đáy lòng.

Cứ giữ kín một mình như thế, không biết cuối cùng có sinh ra bệnh gì hay không.

Hôm sau là chủ nhật nên công việc kinh doanh trong cửa hàng rất rốt. Dù không có tinh thần đến mấy thì Tiểu Nhan vẫn phải làm việc. Khi cô ấy xong việc ở trong phòng bếp, chuẩn bị đi ra ngoài, vừa lúc nghe thấy La Tuệ Mỹ cùng dì Trương ở nhà bên nói chuyện.

Dì Trương?

Sao bà ta lại đến đây?

Trong lúc Tiểu Nhan còn đang nghi hoặc, dì Trương đã nhìn thấy cô ấy, liền chạy nhanh tới trước mặt cô ấy. La Tuệ Mỹ muốn ngăn cản mà không thểngăn được, vẻ mặt có chút ảo não, đành phải nhanh bước về đây. “Là Nhan Nhan à, Nhan Nhân quả nhiên rất giỏi nha, tuổi như vậy đã có thể tự mình mở một quán mì sợi, dì nhìn qua thấy buôn bán của cửa hàng rất tốt nhiề

Tục ngữ nói không sai, không thể đánh người đang cười được.

Huống hồ cô ấy còn đang ở trong cửa hàng. Cho nên Tiểu Nhan mím môi, mỉm cười với đối phương. “Dì Trương, dì quá khen, sao hôm nay dì có thời gian rảnh rỗi đến đây vậy? Không thì cháu mời dì một bát mì sợi nhé?”

Dì Trương ngượng ngùng xoa tay: “Vậy cảm ơn cháu, dì không khách sáo với cháu đâu.” “Dì ngồi đó trước, cháu mang cho dì ngay. “Được, được.”

Tiểu Nhan vừa đi vào phòng bếp không bao lâu, La Tuệ Mỹ liền vào theo. “Sao con để bà ta ở lại? Con có biết hôm nay bà ta tới đây làm gì không?" “... Làm gì a?” Tiểu Nhan lơ đãng hỏi: "Không phải là do bà ta quá buồn chán sao? Mỗi ngày đều đi lang thang khắp nơi buôn chuyện.”

Thấy cô ấy có vẻ không để ý lắm, La Tuệ Mỹ liền hiểu cô ấy không biết tình hình thực sự, liền nói thẳng. “Bà ta tới muốn cùng con nói chuyện kết thân.” Tiểu Nhan ngừng động tác trên tay.

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv