Tiểu Nhan nghe đến đây, trong lòng có chút xúc động, đúng là Hàn Thanh thật sự đi tìm Lâm Hứa Chính.
"Tôi rất kinh ngạc vì cô sẽ nghĩ như vậy, chính cô cũng thấy mình không đủ tự tin sao? Rõ ràng bình thường là một cô gái nhỏ đầy nhiệt tình có thể làm bất cứ việc gì, làm sao trong chuyện tình cảm lại trở nên mù quáng ngốc nghếch như thế?"
Tiểu Nhan có chút xấu hổ: "Thật có lỗi, lúc ấy trong lòng tôi thực sự rất loạn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi có chút không chấp nhận được, cho nên liền..."
Mấy ngón tay của Lâm Hửa Chính gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Với lại, có phải nguyên nhân thực sự làm cho cô tức giận như vậy là vì cảm thấy Hàn Thanh làm những chuyện này để đền bù cho cô ư? Thậm chí, cô còn cảm thấy đây là một loại bố thí sao?"
Nghe thấy anh ta nói vậy, Tiểu Nhan liền ngẩng đầu đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh ta.
Không nghĩ tới anh ta có thể hiểu rõ cô ấy như vậy, anh ta gần như biết tất cả mọi chuyện của cô ấy.
"Anh Lâm, anh..."
"Cảm thấy rất kỳ lạ là vì sao tôi lại hiểu rõ những suy nghĩ của cô như vậy đúng không? Bởi vì trước kia vợ tôi cũng là một người như vậy, có một thời gian dài tôi không quan tâm tới cô ấy, khi đó còn thường xuyên làm cho cô ấy tức giận, lúc ấy còn cảm thấy không thể nói đạo lý với cô ấy, sau này mới nhận ra là tôi đã làm sai."
"Nhưng sau đó vợ tôi cũng đã thẳng thắn nói chuyện cùng tôi, bởi vì lúc ấy tôi cũng không để ý tâm trạng của cô ấy, cho nên cô ấy luôn cảm thấy tất cả sự cố gắng của, đều là bố thí, thậm chí là nhục nhã cô ấy, trong lòng cô cũng nghĩ về Hàn Thanh như vậy, đúng không?"
"..."
Hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh ta, trái tim của Tiểu Nhan như đập mạnh hơn. Tại sao lại như thế?
Trong lời nói của Lâm Hứa Chính, rõ ràng là muốn nói đến...
Thế nhưng mà mối quan hệ giữa Tiểu Nhan và Hàn Thanh, không thể nào giống như mối quan hệ giữa anh ta và vợ anh ta được? Anh ta dành nhiều tình cảm cho vợ mình như thế, nên không thể nào so sánh giữa bọn họ được.
Có lẽ cô ấy đã hiểu mục đích chính của Lâm Hứa Chính hôm nay tới đây là để làm gì.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan liền tỉnh ra, nhìn Lâm Hứa Chính cười cười.
"Hôm nay sao anh Lâm lại phải tới đây một chuyển như thế? Cảm ơn anh đã nói với tôi chuyện này, tôi có thể hiểu được mà."
Lâm Hứa Chính nhìn vào cô ấy, mặc dù cô ấy đã nói mình hiểu rõ, nhưng trong mắt đến nửa tia sáng cũng không có, nếu như cô ấy thực sự hiểu anh ta đang muốn nói đến cái gì, vậy tại sao lại phản ứng như vầy?
Sau đó, Lâm Hứa Chính cũng phát hiện ra vấn đề, nếu như không phải anh ta đã từng trải qua chuyện như này, thì đúng là anh ta cũng rất khó phát hiện.
Nghĩ tới đây, ngón tay gõ trên mặt bàn của Lâm Hứa Chính càng theo một tiết tấu, thậm chí ở trong lòng còn suy nghĩ, chờ sau khi việc này thành công, thì Hàn Thanh sẽ thiếu anh ta hai ân tình rồi?
Đến lúc đó, anh ta muốn gì có lẽ cũng được?
"Cô biết hôm qua lúc tôi gọi điện thoại cho anh ta, thì anh ta đang làm gì không?"
Đôi mi thanh tú của Tiểu Nhan hơi nhíu lại, không hiểu rõ ý tứ của Lâm Hứa Chính.
Lâm Hứa Chỉnh hơi mím mỗi rồi nói một câu: "Tôi nghe thư ký của anh ta nói, anh ta đang chuẩn bị ký hợp đồng làm ăn giá trị hơn trăm triệu."
Anh ta vừa dứt lời, tay của Tiểu Nhan run lên một cái, ánh mắt cũng trực tiếp nhìn thẳng vào Lâm Hứa Chính.
Giống như là vẫn chưa chắc chắn, cánh môi của Tiểu Nhan hơi run rẩy, cô ấy nhìn về phía người đối diện.
"Anh Lâm nói câu này, là có ý gì?"
"Không có ý gì hết, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút, nếu như cô biết anh ta vì cô mà bỏ một hợp đồng làm ăn giá trị hơn trăm triệu, thì cô vẫn sẽ tức giận như vậy sao?"
"..."
Sắc mặt Tiểu Nhan như tái nhợt đi mấy phần.
Lâm Hứa Chính cười cười: "Đừng có lo lắng làm gì, tổn thất này cũng không cần cô phải bồi thường, tôi thấy anh ta là hoàn toàn tự nguyện đấy chứ."
Tiểu Nhan vẫn như cũ không biết nên nói gì.
"Hôm nay tôi nói ra những điều này, cũng không phải là vì anh ta và tôi đã là bạn tốt nhiều năm, mà là do tôi có quen biết với cô, chứ không tôi cũng không đến đây."
Nói xong, Lâm Hứa Chính tự mình rời đi, để lại Tiểu Nhan ngơ ngác ngồi một mình trong phòng.
Thời gian giống như dừng lại.
Chỉ cảm thấy ở trong lòng như có một cây kim, cô ấy nghe được âm thanh của trái tim mình đập, cảm giác đập vào người cô ấy thật mãnh liệt, giống như muốn thoát khỏi lồng ngực cô ấy.
Vì cái gì phải làm như thế...
Nếu đã không thích cô ấy, tại sao lại phải bỏ một việc quan trọng như thế để đi tìm cô ấy? Bởi vì... cô ấy ở cục cảnh sát sao? Hay là nói, sợ cô ấy xảy ra chuyện, nên trong lòng mình sẽ càng trở nên áy náy?
Trước đó Tiểu Nhan đã không chắc chắn, bây giờ cô ấy lại càng mơ hồ hơn, rốt cuộc Hàn Thanh là đang suy nghĩ chuyện gì?
Người ta thường nói rằng lòng dạ của phụ nữ giống như mò kim dưới đáy bể, vậy tại sao cô ấy lại cảm thấy suy nghĩ của Hàn Thanh còn khó đoán hơn phụ nữ?
Nghĩ được một lúc, Tiểu Nhan cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung.
Cô ấy liền không nghĩ thêm gì nữa, cứ để mọi chuyện như vậy.
Mặc kệ Hàn Thanh nghĩ như thế nào, thì lần này cô ấy cũng tức giận, thật ra cũng là bởi vì cô ấy còn thích Hàn Thanh, sau đó cho rằng đây là sự bố thí của anh ta, cho nên cô ấy mới kích động như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, anh ta có lòng tốt chạy đến cục cảnh sát thăm mình, kết quả cô ấy lại cáu với anh ta, còn mang giấy của anh ta vứt đi.
Thức ăn ở ngoài...
Không thì, cô ấy sẽ mang mì sợi cho anh ta, coi như là nhận lỗi vậy?
Dù sao những lời kia cũng là do chính anh ta nói, với lại anh ta cũng thay mình trả tiền thuốc men, nên mang đồ ăn cho anh ta mấy ngày chắc là cũng không có vấn đề gì đi. Với lại, nếu như vừa rồi những lời mà Lâm Hứa Chính nói là thật, thì cô ấy có mang đồ ăn cho anh ta cả đời cũng không đủ?
Tự dưng lại thấy đau đầu, Tiểu Nhan ôm đầu kêu một tiếng.
Hôm sau, Tiểu Nhan mang theo mì sợi đi ra ngoài, La Tuệ Mỹ nhìn thấy hỏi cô ấy vài câu cũng không nhận được đáp án mong muốn, nên đành phải để cô ấy đi.
Tiểu Nhan bắt xe đi tới tòa nhà của tập đoàn Hàn thị, sau khi trả xong tiền xe thì vô cùng bất ngờ.
Đây có lẽ là lần đi giao đồ ăn đầu tiên cho một nơi sang trọng như vầy của cô ấy, trả hết sáu mươi nghìn tiền xe tới đây có chút tiếc, nhưng vừa nghĩ tới việc Hàn Thanh bị mất nhiều tiền như vậy, cô ấy liền cảm thấy chút tiền này của mình thật sự là không đáng được nhắc tới.
Tuy cô ấy đã quen biết Hàn Thanh lâu như vậy, từng ôm hôn, ngay cả nhà của anh ta cũng tới, giường của anh ta cũng từng ngủ qua, nhưng cô ấy vẫn chưa tới công ty của anh ta lần nào.
Cho nên Tiểu Nhan cũng không biết đường, chỉ có thể vừa đi vừa hỏi thăm.
Tiểu Nhan rất thông minh, cô ấy không hề nói mình muốn đi tìm tổng giám đốc Hàn mà chỉ nói mình muốn tìm thư ký Tô Cửu.
Nhân viên lễ tân thấy cô ấy muốn tìm một người phụ nữ, thì không còn đề phòng cô ấy nữa, nhưng vẫn híp mắt nhìn chằm chằm cô ấy.
"Cô muốn tìm thư ký tổng giám đốc Tô Cửu của chúng tôi vậy xin hỏi đã hẹn trước chưa?"
Tiểu Nhan nhìn cô ấy rồi lắc lắc cái túi trong tay, cười híp mắt nói: "Cô ta đã đặt trước mỳ sợi ở cửa hàng nhà chúng