Ánh mắt anh ta có chút u tối không rõ, anh ta nghiêng người mở dây an toàn cho Đậu nhỏ.
“Đi xuống đi, tìm dì Tiểu Nhan của con đi.”
Đậu nhỏ ngồi yên, thậm chí còn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Thanh. “Bác à, bác còn chưa trả lời câu hỏi của con.
Làm sao bác biết dì Tiểu Nhan sống ở đây?”
Bộ dáng như là nếu bác không trả lời, con liền không đi.
Hàn Thanh mím mím môi mỏng, vẻ mặt bình thản: “Với năng lực của bác, muốn biết một người sống ở đâu rất khó sao?"
“Nếu biết rồi thì liền xuống xe đi, bác còn phải đi về công ty.
"Nhưng, con không biết dì Tiểu Nhan sống ở phòng nào. Bác đưa con lên đó có được không?”
Hàn Thanh liếc nhìn Đậu nhỏ, tên nhóc con này quả nhiên được voi đòi tiên.
"Bác lợi hại như vậy, nhất định phải biết dì Tiểu Nhan sống ở phòng nào phải không? Bác dẫn con đi đi, Đậu nhỏ sợ quá.
Nói xong, Đậu nhỏ trực tiếp ôm lấy cánh tay Hàn Thanh không buông. Là cố tình giở trò.
Nếu anh ta không dẫn đi, Đậu nhỏ có thể sẽ
không buông, nếu anh ta dẫn đi... Hàn Thanh quả thực không biết cô ấy ở phòng nào.
Hàn Thanh suy nghĩ một hồi liền mở cửa xuống xe cùng Đậu nhỏ, Đậu nhỏ kích động đi theo Hàn Thanh, còn tưởng rằng bác của mình sẽ trực tiếp đưa cậu đến trước cửa nhà dì Tiểu Nhan.
Không nghĩ tới Hàn Thanh sau khi xuống xe liền đưa cậu đi hỏi nhân viên bảo vệ.
Đậu nhỏ: “...”
Hình như là, có vẻ như bác thực sự không biết?
Sau khi Hàn Thanh hỏi xong liền nhanh chóng đưa người đi.
Ding dong...
Tiểu Nhan từ khi về đến nhà đã ngồi trước bàn trang điểm, sau đó cô ấy chườm đá lên mắt, sau khi chắc chắn mắt không bị sưng, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù mắt cô ấy vẫn còn hơi đỏ, nhưng cô ấy sẽ cảm thấy bộ dạng này vào buổi tối khi trông cũng không nhìn ra gì, bố mẹ cô ấy cũng sẽ không
để dàng nhìn thấy sự khác biệt. Vẫn còn sớm, Tiểu Nhan cũng không có tâm trạng để làm việc gì khác, nên cô ấy chỉ đơn giản là lên mạng xem đồ trang trí trong cửa hàng.
Anh Lâm đó là người cũng dễ nói chuyện, mặc dù anh ấy sẽ không cho thay đổi bày trí nhưng anh ấy vẫn có cho thêm một số đồ trang trí vào đó.
Sau khi mở trang web, Tiểu Nhan xem xét cẩn
thận.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như thế này. Ding dong...
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Nhan sửng sốt, từ trên màn hình ngước nhìn lên.
Có phải là ảo giác của cô ấy không? Chuông cửa ở nhà thực sự vang lên? Tiểu Nhan vô thức liếc nhìn đồng hồ. Thời gian này còn ai đến nữa?
Có phải dì Trương ở bên cạnh không? Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đặt con chuột trong
tay xuống và đứng dậy mở cửa.
Sau khi mở cửa, Tiểu Nhan nhìn thấy người đứng ở cửa, liền sững sờ.
"Đậu nhỏ?”
Tại sao cậu lại ở đây? Cậu không cùng Hàn
Thanh ăn cơm trong nhà hàng sao? Sao có thể... "Dì Tiểu Nhan... Lúc Đậu nhỏ gọi cậu, khỏe mắt cậu liếc nhìn đám người ở bên cạnh cầu thang, vừa rồi nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, bác cậu cũng bước tới cầu thàng, đồng thời bảo cậu giữ im lặng và đừng để người khác phát hiện ra bác ấy
Ở đây.
Mặc dù Đậu nhỏ không nói rõ ràng, nhưng ánh mắt của CẬU vẫn không ngừng nhìn Hàn Thanh.
Hàn Thanh vô thức nhíu mày, biết nếu cứ tiếp tục như thế này sẽ không ổn, vì vậy anh ta vào thang máy trước khi Tiểu Nhan nhận ra, sau đó rời đi.
Qua nhiên, sau khi Tiểu Nhan nhận ra biểu hiện của Đậu nhỏ không ổn, liền muốn nhìn xem cái gì, ban đầu, cô ấy vô thức muốn thò đầu ra để xem.
Nhưng sau khi nghĩ đến một khả năng nào đó, động tác của cô ấy lại sững sờ, không dám bước tiếp nữa.
“Dì Tiểu Nhan... Đậu nhỏ gọi cô ấy một cách đáng thương.
Tiểu Nhan định thần lại, mỉm cười xoay người nghiêng sang một bên: “Nếu đã đến rồi, vậy thì vào trước đi.
Đôi mắt của Đậu nhỏ hiện lên vẻ thất vọng, không ngờ bác của cậu lại đi nhanh như vậy, còn dì Tiểu Nhan thì có vẻ không muốn đi ra ngoài để xem.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi bước vào, Tiểu Nhan nhanh chóng đóng cửa lại, không biết có phải là ảo giác của Đậu nhỏ hay không, cậu cảm thấy dì Tiểu Nhan đóng cửa hơi mạnh.
“Đậu nhỏ, con có muốn uống cái gì hay không? Dì Tiểu Nhan sẽ rót cho con một ly nước trái cây? Không được, uống nước trái cây lạnh quá sẽ không tốt cho bụng. Dì Tiểu Nhan sẽ pha một ly trà sữa ấm cho con.”
Sau đó, không cần biết Đậu nhỏ có đồng ý hay không, liền nhanh chóng đi thẳng vào bếp.
Đậu nhỏ đứng ngây ra.
Một lúc sau, cậu đi về phía bếp với đôi chân ngắn của mình.
Sau đó Đậu nhỏ dựa vào cửa bếp nhìn dì Tiểu Nhan đang pha trà sữa cho mình, dì Tiểu Nhan có vẻ không vui cho lắm.
“Dì Tiểu Nhan, dì có chuyện gì sao?”
Cuối cùng, Đậu nhỏ vẫn không thể cưỡng lại lên tiếng hỏi.
Tiểu Nhan dừng động tác pha ly trà sữa lại một chút, trả lời Đậu nhỏ là một khoảng yên lặng dài lâu và không khí dường như yên tĩnh lại. Một lúc lâu sau, Tiểu Nhan rót trà sữa đã pha
vào cốc và đi về phía Đậu nhỏ.
Trà sữa bốc khói nghi ngút, khuôn mặt của Tiểu Nhan trông có chút mơ hồ và hư ảo trong làn khỏi nhẹ.
“Cho con.
Cô ấy hơi cúi xuống và nhét ly trà sữa vào tay
Đậu nhỏ.
“Ngoan ngoãn uống đi, uống xong sẽ ấm hơn, con vào lúc này lại đến đây, chắc là ăn không no sao? Dì Tiểu Nhan làm gì đó cho con ăn, được không? Thôi, làm một bát mì đơn giản với một ít thịt được không?”
“Dì Tiểu Nhan... Đậu nhỏ không cười nổi và cũng không muốn đồng ý, cậu luôn cảm thấy rằng dì Tiểu Nhan trông thực sự rất buồn mặc dù cô ấy đang cười.
Nghĩ đến đây, Đậu nhỏ vươn tay, chạm nhẹ vào má Tiểu Nhan: “Dì Tiểu Nhan, dì đừng cười.”
Nụ cười trên mặt Tiểu Nhan đông cứng lại, đôi mắt cô ấy hơi đỏ lên, nhưng cô sớm nhận ra rằng bộ dáng của mình không được ổn cho lắm, cô nhanh chóng quay lưng lại trước khi nước mắt rơi xuống.
“Đậu nhỏ, dì Tiểu Nhan không sao, nhưng... dì Tiểu Nhan không thể là mợ của con trong tương lai, con... con không trách dì Tiểu Nhan đúng không?”
Đậu nhỏ: "..."
Cậu cầm cốc trà sữa và không nói gì. “Ban đầu, dì Tiểu Nhan nghĩ sẽ có thể làm mợ của Đậu nhỏ, sau đó có thể chiều chuộng Đậu nhỏ một cách quang minh chính đại hơn, nhưng bất quá bây giờ nghĩ lại... Có vẻ như dì không làm mợ của Đậu nhỏ thì vẫn có thể tiếp tục chiều chuộng Đậu nhỏ. Dì Tiểu Nhan, chỉ cần gọi điện thoại, dì Tiểu Nhan sẽ đến đón con ngay. Nhưng công việc của bác của con rất bận, chuyện ngày hôm nay xảy ra, sau này đừng để nó xảy ra nữa, được không?”
Cô ấy cố gắng nói một cách bình thản nhất có thể, như thể cô ấy đang nói điều gì đó không liên quan đến mình.
Đậu nhỏ nghe thấy rất buồn.
“Dì Tiểu Nhan muốn từ bỏ sao?” Cơ thể Tiểu Nhan khựng lại.
Từ bỏ?
Đúng vậy, cô ấy tự mình đa tình lâu như vậy, thật sự nên từ bỏ rồi.
Nếu cô ấy không từ bỏ, cô ấy thậm chí còn không có một chút tự trọng... làm sao cô ấy có thể sống tiếp? Nhưng đối với Đậu nhỏ, Tiểu Nhan không muốn mang lại cảm xúc tiêu cực cho cậu, vì vậy cô ấy chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Dì không