Vốn dĩ gương mặt Dạ Mạc Thâm đang âm u, nghe mọi người khen Mộc Tử thì đã thả lỏng hơn.
Sự hung ác nơi đáy mắt của anh cũng biến mất.
Không chỉ có như thế, khóe môi còn nhếch lên cười.
Người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm anh tất nhiên là rất ưu tú.
Để có thể ngồi ở địa vị cao như vậy thì không chỉ dựa vào chút bản lĩnh mà còn phải có thủ đoạn và biết nhìn sắc mặt nói chuyện.
Mọi người có thể cảm nhận được cảm xúc của Dạ Mạc Thâm thay đổi.
Quả nhiên nịnh bợ vợ chủ tịch là tốt, nhân viên cấp cao phấn khởi, liên tục khen ngợi vợ chủ tịch.
“Bà chủ tịch quản lý công ty rất ổn, ánh mắt của chủ tịch Dạ của chúng ta thật tốt”
“Chúc mừng chủ tịch Dạ có vợ hiên con ngoan.”
Đang yên đang lành, một cuộc họp nghiêm chỉnh bỗng biến thành đại hội xu nịnh phù phiếm.
Dạ Mạc Thâm đang vui, dù sao mọi người thích khen Mộc Tử thì để bọn họ khen, anh cũng thích nghe điều đó.
Ngược lại, Tiêu Túc cảm thấy bất lực, nhìn đám nhân viên cao cấp xu nịnh, cậu ta cạn lời.
Cậu ta rất muốn hỏi một câu là mặt mũi của các người đâu rồi?
Quả nhiên nịnh bợ vợ chủ tịch là tốt, nhân viên cấp cao phấn khởi, liên tục khen ngợi vợ chủ tịch.
“Bà chủ tịch quản lý công ty rất ổn, ánh mắt của chủ tịch Dạ của chúng ta thật tốt”
“Chúc mừng chủ tịch Dạ có vợ hiền con ngoan.”
Đang yên đang lành, một cuộc họp nghiêm chỉnh bỗng biến thành đại hội xu nịnh phù phiếm.
Dạ Mạc Thâm đang vui, dù sao mọi người thích khen Mộc Tử thì để bọn họ khen, anh cũng thích nghe điều đó.
Ngược lại, Tiêu Túc cảm thấy bất lực, nhìn đám nhân viên cao cấp xu nịnh, cậu ta cạn lời.
Cậu ta rất muốn hỏi một câu là mặt mũi của các người đâu rồi?
Hội nghị bắt đầu.
La Tuệ Mỹ dẫn Tiểu Nhan đi xem cửa tiệm ở ngã tư Nam Trân, cửa hàng ở mặt tiền có vị trí tốt nhưng tiền thuê quá mắc nên mọi người đều đang đứng xem chưa ký hợp đồng.
Hơn nữa, nguyên nhân quan trọng là cửa hàng ở mặt tiên này khác những nơi khác.
Chủ của nó có tính cách kì lạ, muốn thuê thì phải tuân theo những quy định của ông ta. Nếu không hợp đồng sẽ kết thúc, phải dọn đi.
Nghe nói trước đây có người thuê và cũng phải kết hợp đồng sớm nên không thể không thu dọn nhanh chóng dời đi nơi khác.
Khi Tiểu Nhan đi cùng người môi giới tới nơi thì nhận ra cách trang trí ở cửa hàng ở mặt tiền này còn rất mới, có vẻ chưa dùng lần nào, cô tò mò hỏi: “Nguyên nhân kết thúc hợp đồng là gì?”
Người môi giới nhìn La Tuệ Mỹ rồi lại nhìn Tiểu Nhan, nhỏ giọng nói: “Đáng lẽ chúng tôi không được phép nói chuyện này cho khách hàng chưa kí hợp đồng nhưng do hai người là người quen tôi giới thiệu nên tôi không muốn giấu. Thật ra, ông chủ cửa hàng này là người kì lạ, nếu mọi người muốn thuê thì những trang trí trong cửa hàng ở mặt tiền không được thay đổi dù là một viên gạch cũng không được đụng” Nói đến đây, người đó nhìn bốn phía: “Mọi người cũng thấy phong cách trang trí của cửa tiệm đó, gần như khác hẳn các cửa hàng khác, vậy mà không được thay đổi.
Trong hợp đồng cũng có liệt kê điêu khoản này, nếu mọi người làm trái thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, còn phải dọn đi. Vì thế, rất nhiều thương gia sợ mình không đủ tiền bù cũng như không thích phong cách này. Đây cũng là lí do vì sao một cửa hàng ở mặt tiền ở khu nhộn nhịp thế này nhưng không ai thuê.”
Không thể thay đổi sao? Tiểu Nhan quan sát xung quanh, cô giữ im lặng, ngược lại là La Tuệ Mỹ nói: “Phong cách trang trí này… thiên về Nhật, hơn nữa trông có vẻ giống như quán trà. Mẹ xem phim truyền hình thì y vậy, đúng không Tiểu Nhan? Giống quán trà đúng không?”
Tiểu Nhan: “… Không ngờ trí nhớ mẹ tốt thật, đúng là rất giống”
Nhưng vẫn có chỗ khác.
Tiểu Nhan chú ý tới có vẻ đây là kết hợp giữa phong cách Trung Tây song, thị giác lại thiên về Nhật, cô mấp máy môi: “Nếu tôi đoán không sai thì trước đây nơi này là tiệm mì?”
Người môi giới cười: “Đúng vậy, là tiệm mì.”
Lạ nhỉ, bây giờ tiệm mì rất được yêu thích không đến nỗi phải đóng cửa.
Tuy thắc mắc nhưng Tiểu Nhan không hỏi, dù cô ấy hài lòng cửa tiệm lẫn phong cách trang trí thì nhìn vẻ mặt của người môi giới, cô biết giá tiền thuê không rẻ.
“Tiểu Nhan à, không phải con thích mở nhà hàng sao, hay con mở tiệm mì đi. Mẹ thấy rất tốt, bác gái lớn của chúng ta cũng thích ăn mì lắm”
La Tuệ Mỹ kéo cánh tay Tiểu Nhan, vẻ mặt bà vô cùng hài lòng mọi thứ.
Tiểu Nhan: “..”
Người môi giới thấy có hi vọng thì híp mắt cười nói: “Nếu muốn mở nhà hàng thì đây chính là lựa chọn tốt nhất”
Tiểu Nhan hơi nhíu mày: “Cho tôi hỏi là giá thuê một năm bao nhiêu?”
Người môi giới hơi xấu hổ giơ ra ba ngón tay.
Nhìn ba ngón tay, Tiểu Nhan im lặng.
Trái lại La Tuệ Mỹ thần kinh thô nhìn thấy liền cười: “100 triệu sao? Một năm có 100 triệu cũng không quá đắt, mẹ cảm thấy ổn lắm. Tiểu Nhan à, chúng ta mau thuê cửa hàng này đi”
Nghe vậy, vẻ mặt người môi giới có hơi khó coi, dù sao cái giá mà La Tuệ Mỹ nói chênh lệch gấp mười giá anh ta nói.
Xem ra hôm nay vẫn không thể cho thuê.
“Bà La à, bà hiểu lầm rồi, tiền thuê một năm là một tỷ”
La Tuệ Mỹ hoảng sợ.
“Cậu nói gì? Tiên thuê một năm là một tỷ?”
Người môi giới gật đầu: “Nể tình là người quen nên tôi nói giá thấp nhất đấy, thực tế là một tỷ hai trăm triệu. Tôi đã cùng chủ cũ bàn hạ xuống thấp nhất là một tỷ.”
La Tuệ Mỹ tỉnh mộng, một năm là một tỷ, một tháng là tám mươi triệu, mà một tháng có ba mươi ngày, một ngày gần hai triệu bảy trăm nghìn.
Có nghĩa là mỗi ngày người bán phải hơn hai triệu bảy trăm nghìn. Tiền đó còn phải trừ một đống tiên, nào là tiền công, tiền nguyên nhiên liệu, tiền điện nước.
Mà bán giá cao hơn thì khách hàng khó lòng mua.
Còn thuê người làm.
Một ngày phải bán bao nhiêu tô mì mới có thể kiếm tiền đây?
La Tuệ Mỹ buồn rầu, đã hiểu vì sao Tiểu Nhan suy nghĩ hồi lâu.
“Bà La à, tôi biết tiền thuê có hơi mắc nhưng ở đây là khu vực tốt nhất, bà nhìn xem..” Trong lòng La Tuệ Mỹ không vui đáp: “Tôi thấy chủ tiệm muốn “hút máu” người đây mà, tiền thuê mắc như vậy còn không cho người ta đụng vào đồ của mình, ai còn muốn thuê nữa?”