Hàn Mộc Tử không có ấn tượng gì về việc rốt cuộc sao cô lại ngủ.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Dạ Mạc Thâm thấy cô ngủ say nên bế cô trở về phòng.
Cũng không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, Dạ Mạc Thâm chạy đi đâu rồi?
Vì mơ mấy giấc mơ đó, mà bây giờ Hàn Mộc Tử rất muốn gặp Dạ Mạc Thâm và muốn ôm lấy anh.
Vì vậy Hàn Mộc Tử khoác một chiếc áo khoác mỏng vào, rồi sau đó mở cửa phòng ra.
Cô giúp việc vẫn canh giữ từ nấy tới giờ, dù sao hiện tại Hàn Mộc Tử cũng đang mang thai, hơn nữa hôm nay là một ngày đặc biệt, nên Dạ Mạc Thâm đã giao cho cô ấy canh giữ ở đây để phòng khi xảy ra chuyện gì, thì còn nói Hàn Mộc Tử tỉnh lại, rồi đi báo cho anh biết.
Vì vậy, khi nhìn thấy Hàn Mộc Tử vừa mở cửa ra, thì cô giúp việc liền đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy.
“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi, em đi nói cho cậu chủ biết.”
Hàn Mộc Tử gọi cô ấy lại: “Không cần cho anh ấy biết đâu, để tự tôi qua đó tìm anh ấy, bây giờ anh ấy đang ở đâu vậy?”
Hai người đã là vợ chồng rồi, Hàn Mộc Tử vừa tỉnh lại thì đã muốn đi tìm anh, cô giúp việc cũng không cảm thấy có gì đó sai sai, thế là cung kính đáp lại: ‘Cậu Dạ đang ở phòng làm việc, vừa nãy trợ lý Túc đã đến”
Tiêu Túc đến rồi sao?
Hàn Mạt Tử dừng lại một hồi, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng cần bàn sao?
Vậy thì bây giờ cô qua đó tìm Dạ Mạc Thâm thì có lẽ không tiện lắm?
Không nghĩ tới lúc này, cô giúp việc đột nhiên lên tiếng với vẻ rất quan tâm: “Không cần lo lắng đâu mợ, trước đó không lâu, em thấy trợ lý Túc đã ra khỏi phòng làm việc đi dạo vòng vòng xung quanh rồi, có lẽ bây giờ trong phòng làm việc chỉ có một mình cậu Dạ thôi.”
Hàn Mộc Tử sửng sốt, sau khi phản ứng lại rồi gật đầu.
“Cảm ơn cô nhá.”
Cô giúp việc khẽ mỉm cười.
Sau đó, Hàn Mộc Tử đi về hướng phòng làm việc.
Bây giờ cô cũng đã khá quen thuộc với cấu trúc của nơi này, thử nghĩ trước đây khi cô mới dọn vào ở thường bị lạc, sau khi đi bộ đến đây thì cô cũng không biết ở đó là ở đâu cả.
Sau đó, Dạ Mạc Thâm gặp tai nạn trên máy bay, cô sống một mình ở đây trong một thời gian dài, lúc đó chỉ có một mình cô.
Bởi vì cảm xúc và tâm trạng của cô không tốt, nên đã yêu cầu cô giúp việc không được tùy ý quấy rầy, cho nên dù lạc đường cũng không hướng dẫn cô, mà tự mình mò mẩn tìm đường ra.
Cứ như vậy, thời gian đi đã lâu rồi, nên Hàn Mộc Tử tự nhiên cũng đã quen thuộc với nơi này.
Rất nhanh sau đó, Hàn Mộc Tử đã đến phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc đóng chặt, Hàn Mộc Tử cũng không thấy lạ gì, liền vươn tay gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Dạ Mạc Thâm đang xem đến phần quan trọng, thì tiếng gõ cửa đột ngột kéo ý thức của anh trở lại thực tại, Dạ Mạc Thâm cau mày không vui, và hơi thở quanh người anh trở nên nguy hiểm.
Đột nhiên bị chen ngang, tâm trạng của anh không được tốt, mà còn vào thời khắc này nữa chứ.
Dạ Mạc Thâm mím môi, không đáp lại.
Nhưng lúc này, Hàn Mộc Tử đang đứng ở ngoài cửa có chút khó hiểu, sao sau khi gõ cửa rồi mà không thấy trả lời, chẳng lẽ ra ngoài rồi?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lại vươn tay ra gõ cửa để thăm dò, động tác lần này có chút thận trọng hơn.
“Ai đó?”
Cuối cùng, một giọng nói lạnh lùng từ trong cửa truyền đến, giọng điệu lạnh lùng đến mức không có chút ấm áp nào, Hàn Mộc Tử đứng ngoài cửa nghe thấy mà sững sờ.
Sao vậy chứ?
Giọng nói nghe có hơi kỳ lạ.
Nhưng Hàn Mộc Tử lạ nhẹ giọng đáp lại: “Là em.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vọng qua khe cửa, trái tim Dạ Mạc Thâm liền thắt lại, hành động cầm tập tư liệu cũng trở nên nặng nề hơn một chút.
Cô tỉnh dậy rồi sao?
Dạ Mạc Thâm nhìn lướt qua đồng hồ, thì nhận ra mới qua hơn một tiếng, sao cô lại tỉnh nhanh như vậy? Ngày xưa cô cũng đã ngủ không được vài tiếng đồng hồ thì sẽ không tỉnh dậy.
“Em có thể vào không?”
Giọng nói của Hàn Mộc Tử lại vang lên lần nữa, Dạ Mạc Thâm tỉnh táo lại, nhanh chóng gom đống tư liệu lại rồi nhận vào tủ, anh vốn định sau khi cất đồ đi rôi đứng dậy mở cửa cho Hàn Mộc Tử. Nhưng có lẽ Hàn Mộc Tử đang hồi hộp chờ đợi, sau khi hỏi xong liền trực tiếp mở cửa ra, sau đó đứng ở cửa nhìn anh.
Vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh anh cất đồ đi.
Hàn Mộc Tử nghỉ ngờ nhìn anh.
Dạ Mạc Thâm vẫn ngồi ở chỗ cũ, cơn tức giận dâng lên toàn thân anh vì bị ngắt quãng lúc trước nay đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, và những ve hung hãn kia đã được anh giấu đi dưới mắt, lúc này chỉ có một luồng hơi thở sạch sẽ và ấm áp vây quanh người anh.
“Dậy rồi sao?”
Hàn Mộc Tử bước tới trước mặt anh với vẻ mặt nghỉ hoặc, rồi nhìn anh với ánh mắt trong sáng.
Cô vừa mới tỉnh lại, đôi mắt đẹp đẽ vẫn còn điểm chút vẻ mơ màng, lúc này cô nhìn vào anh, khiến anh không khỏi suy nghĩ.
“Sao không ngủ thêm chút nữa đi?” Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng một giây sau khi nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, ánh mắt liền thay đổi, sau đó liền nhíu mày hỏi: “Sao em lại mặc ít vậy chứ?
Giọng điệu có chút vẻ trách móc và nghiêm khắc.
Hàn Mộc Tử nhìn anh chằm chằm một lúc, sau khi anh nói xong lời này, đột nhiên bước tới vòng qua cổ anh, rồi ngồi vào lòng anh mà không hề báo trước, vùi mặt vào trong lòng của anh.
“Em gặp ác mộng.”
Cô nằm xuống trong vòng tay của anh và nói với một giọng điệu có chút phiên muộn.
Dạ Mạc Thâm sững sờ một lúc, sau đó hoàn toàn trở nên bối rối vì lời nói gậy mềm lòng của cô.
Người phụ nữ của anh vì gặp ác mộng mà sau khi tỉnh dậy liền đến tìm anh, còn ngồi trong lòng anh mà làm nũng, đây là biểu hiện của sự phụ thuộc vào anh cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vốn dĩ anh muốn trách cô vì mặc ít đồ, nhưng bây giờ lại không thể nói lấy một lời nào.
Bàn tay to lớn của Dạ Mạc Thâm ôm choàng lấy cô, giọng nói cũng dịu đi một chút.
“Gặp ác mộng gì? Đừng sợ, giấc mộng đều ngược với hiện thực mà.”
Hàn Mộc Tử nghẹn ngào: “Thật vậy sao? Sao em nghe nói có mấy giấc mộng như là lời cảnh báo vậy?”
“Ai nói với em vậy? Mấy thứ đó đều là điều vô căn cứ, mơ chỉ là mơ, không thể biến thành hiện thực được.
Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy câu này khá hợp Mơ chỉ là mơ, sao có thể trở thành hiện thực.
Bản thân cô cũng biết sự thật này, nhưng những giấc mơ cũng có thể khiến người ta đắm chìm, vừa rồi cô cũng tỉnh lại từ giấc mơ, nghĩ lại còn thấy rùng mình, nên cô muốn nhanh được gặp anh.
Lúc này đang nép vào vòng tay của anh, đột nhiên Hàn Mộc Tử cảm thấy cả trái tim đều đã bình tĩnh trở lại.
Cô không khách sáo, thoải mái nằm trong vòng tay của anh, bàn tay to lớn của ai đó cũng đang nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán cô, rồi nhẹ nhàng nói gì đó với cô.
Nhưng dần dần, Hàn Mộc Tử phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Vừa rồi cô chỉ quan tâm đến bản thân nên vốn dĩ hoàn toàn không để ý đến sự kỳ lạ của Dạ Mạc Thâm, sau khi bình tĩnh lại, cô mới phát hiện tốc độ và tần số nhịp tim của đối phương đập rất nhanh, hơn nữa lại rất không ổn định, sau khi phát hiện ra sự kỳ lạ này, Hàn Mộc Tử cẩn thận giữ tinh thần, khi phát hiện Dạ Mạc Thâm nói chuyện, mặc dù giọng điệu rất điềm đạm, thoạt đầu nghe thì như không có vấn đề gì, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận, thì có thể nghe thấy hơi thở của Dạ Mạc Thâm không ổn định, khó thở khi nói.
Không hiểu sao Hàn Mộc Tử lại nghĩ đến lần đầu tiên cô gõ cửa, thì anh lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Khi gõ cửa lần thứ hai, thì nghe thấy một câu hỏi lạnh lùng.
Vì vậy, sau một lúc lâu không thấy anh trả lời mình, Hàn Mộc Tử có chút lo lắng hỏi cô có thể vào được không, sau đó cũng không đợi lâu, cô trực tiếp đẩy cửa.
Cô hơi lo lắng Dạ Mạc Thâm sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Vì hôm nay họ về lại căn nhà cũ, nên sự lạ lãm của anh khi đó khiến cô rất lo lắng. Vừa lúc cô bước vào thì nhìn thấy anh đang thu dọn đồ đạc, Hàn Mộc Tử cũng không để trong lòng, chỉ coi chúng như công việc thôi, nhưng bây giờ xem ra…có lẽ không hề đơn giản như vậy.