Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1028: Con không phải người như thế



Khoảnh khắc được Tiều Nhan ôm chầm lấy, ba Chu như đang chìm đắm trong cơn mơ, vì đã bao năm rồi con gái không ôm ông ấy. Từ sau khi cô lớn lên, do cách biệt nam nữ nên cô con gái này không còn thân thiết với ông ấy như hồi còn nhỏ nữa.

Tuy ba Chu cưng chiều con gái nhưng cũng không thể ngày ngày ôm ấp con gái và nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa được nữa.

Lại cộng thêm sau vụ cãi vã thì hai ba con đã nhiều năm không nhìn mặt nhau. Ba Chu luôn cho rằng có lẽ Tiểu Nhan không muốn gặp mình nữa, ông ấy rất nhớ con gái nhưng lại không thể không? Hay là con gọi bác sĩ tới xem cho ba nhé?”

Tiểu Nhan nói liến thoắng một tràng dài, hoàn toàn không cho ba Chu có thời gian để trả lời, dứt lời là cuống quýt quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn dáng vẻ của cô, ba Chu không khỏi thở dài ngao ngán.

Xem ra không phải là mơ.

Trong giấc mơ, cô con gái bé nhỏ của ông sao có thể chân thực như vậy được, không ngờ bao năm trôi qua, cô nhóc này vẫn chẳng trưởng thành lên là bao, lúc nào cũng hấp tấp vội vàng thiếu kiên nhẫn như thế.

Thoáng cái, Tiểu Nhan đã gọi được bác sĩ tới, vì trước đó bác sĩ đã căn dặn khi nào bệnh nhân tỉnh lại thì phải thông báo cho anh ta đến xem.

Vừa rồi, Tiểu Nhan sực nhớ tới lời dặn dò này nên mới chạy đi tìm bác sĩ điều trị chính cho ba Chu đến. Đến nơi, bác sĩ tiến hành kiểm tra cho ba Chu, hỏi thăm vài câu xong xuôi thì quay sang nhìn Tiểu Nhan: “Cô Chu này, ba của cô bình phục tương đối tốt, tới đây cần nằm trên giường nghỉ ngơi ít lâu, trong thời gian này tạm thời không được ăn những đồ có quá nhiêu dầu mỡ hay cay nóng, cố gắng cho bác ăn uống thanh đạm thì vết thương mới chóng lành.”

Tiểu Nhan gật đầu lia lịa.

“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi ạ, cảm ơn anh”

“Không cần khách sáo đâu, có vấn đề gì cứ tìm gặp tôi.”

Sau khi tiên bác sĩ đi khỏi, căn phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Tiểu Nhan quay trở về nhưng không dám nhào tới như khi nãy, tai và mặt cô ấy đều ửng đỏ, có lẽ là do thấy xấu hổ vì hành động vừa rồi.

Dù sao đi chăng nữa hai ba con cũng đã nhiều năm không gặp nhau. Ông ấy vừa tỉnh dậy cô đã nhào ngay tới, bây giờ Tiểu Nhan có cảm giác như trở về thời ấu thơ, nhưng rõ ràng lúc này cô đã là một người trưởng thành rồi.

Bỗng nhớ ra điều gì đó, cô liền cầm lấy điện thoại di động.

“Con gọi điện báo cho mẹ biết là ba đã tỉnh lại %1 rÖI.

Nói dứt lời là định đi mất nhưng không ngờ rằng ba Chu lại cất tiếng gọi.

“Nhan Nhan”

Bước chân của Tiểu Nhan tức thì khựng lại, dưới chân như mọc rễ không nhấc lên nổi nữa, cổ họng cũng bắt đầu dâng lên niềm chua xót vì tiếng gọi của ba Chu, mắt cô lại một lần nữa đỏ hoe.

“Đã lâu lắm rồi ba không nhìn thấy Nhan Nhan, ngồi xuống đây nào, cho ba nhìn con kĩ hơn”

Tiểu Nhan đưa tay lên bịt miệng mình lại, nghẹn ngào không nói được nên lời.

Họ và tên đầy đủ của cô là Chu Tiểu Nhan.

Nhưng hồi cô còn nhỏ, ba cô thích gọi cô là Nhan Nhan.

Cứ một câu Nhan Nhan ơi, một câu Nhan Nhan à, cho đến sau này khi lớn lên thì mới gọi là Tiểu Nhan.

Không ngờ bao năm trôi qua, cô vẫn còn có thể nghe được tên gọi thân thiết ngày còn nhỏ…

Chu Tiểu Nhan nghẹn ngào nức nở, không sao xoay người lại được, ba Chu chỉ có thể nhìn thấy cô đứng đó quay lưng lại phía mình, run lẩy bẩy, từng tiếng khóc đang cố dăn lòng kìm lại như những mũi kim đâm vào trái tim của ba Chu.

Nghĩ đến năm năm qua chưa từng một lần liên lạc, mắt ba Chu cũng trở nên ướt nhòe.

Bờ vai run run một lúc lâu, Tiểu Nhan mới nghẹn ngào cất giọng: “Con, con đi rót cho ba cốc nước”

Nói rồi Tiểu Nhan đi luôn ra ngoài. Ba Chu đợi mãi mới thấy cô quay trở lại. Ông ấy cũng không trách mắng gì cô, suy cho cùng thì vừa rồi cô ấy đã thực sự không kiềm chế nổi cảm xúc.

Giờ đã khá hơn lên, khi Tiểu Nhan cầm cốc nước đến trước mặt ông ấy, cô đã bình tĩnh lại thấy rõ, ngoại trừ mắt vẫn đỏ ra thì những biểu hiện khác đều rất đỗi bình thường.

“Ba, để con đỡ ba dậy uống nước”

Tiểu Nhan bước tới đỡ ông ấy ngồi dậy và chèn vào sau lưng ông ấy ba chiếc gối. Ba Chu đã nằm nhiều ngày, cảm giác cả người cứng đờ, nên rất mất công mới ngồi dậy được.

Rồi Tiểu Nhan đưa cốc nước tới cho ông ấy, ba Chu run run đưa tay ra đỡ.

Tiểu Nhan nhìn đôi bàn tay run run, sống mũi cô lại cay xè, cô đứng bật dậy và nói: “Ba ơi, tay ba không tiện, để con cầm cốc cho ba uống”

Nói rồi cô cúi người xuống, tự tay đưa cốc nước tới trước mặt ba Chu, cẩn thận đút cho ông ấy uống.

Ba Chu cũng không chối từ.

Dù sao thì ông ấy cũng mong nhớ cô con gái này nhiều năm nay rồi.

Nay cô đã bằng lòng quay trở về gặp ông ấy, còn ở lại bệnh viện chăm sóc ông ấy là ông ấy đã cảm thấy mãn nguyện lắm.

Uống nước xong, Tiểu Nhan lại hỏi: “Ba có thấy khó chịu ở đâu không?”

Ba Chu lắc đầu.

“Nếu có thấy khó chịu ở đâu thì ba phải bảo ngay cho con biết nhé để con gọi bác sĩ tới”

“Không sao, ba không sao cả rồi, vừa rồi con không nghe thấy bác sĩ nói đấy à, ba bình phục tương đối nhanh còn gì?”

“Nói thì nói vậy, nhưng mà…”

“Được rồi, con cũng đừng lo lắng quá, con vừa bảo gọi điện thoại về báo cho mẹ cơ mà? Đi đi, bảo với bà ấy là ba tỉnh lại rồi, để bà ấy ở nhà không phải nơm nớp lo sợ nữa.”

Vừa rồi đúng là Chu Tiểu Nhan định gọi điện thoại nhưng rồi vì khóc nên quên mất, bây giờ ba Chu nhắc nhở, cô mới lập tức rút di động ra gọi cho bà La Tuệ Mỹ.

Lúc này, bà La Tuệ Mỹ đang nấu cơm trong bếp, vừa hay tin ba Chu đã tỉnh lại thì tức thì tắt bếp đi ngay.

“Tỉnh rồi à? Thật không con? Thế thì bây giờ mẹ vào viện luôn”

“Mẹ ơi…” Chu Tiểu Nhan cất tiếng gọi: “Mẹ đừng sốt sắng đến viện ngay, sắp đến giờ cơm rồi, hay là mẹ nấu cơm xong đã rồi hãy đến, vả lại vừa rồi bác sĩ đã dặn là thời gian tới ba không được ăn đồ có nhiều dầu mỡ, cố gắng cho ăn các món thanh đạm thôi, nên…”

“Mẹ biết rồi, để mẹ nấu cơm cho hai ba con, xong đâu đấy sẽ đến bệnh viện, con chăm sóc cho ba nhé, đừng làm ông ấy giận, biết chưa?”

Chu Tiểu Nhan: “Mẹ này, con có phải người như thế đâu”

Tuy Chu Tiểu Nhan bướng bỉnh nhưng cô ấy cũng biết lựa chọn thời gian và địa điểm. Trong tình huống hiện giờ, cô ấy sẽ không thiếu tâm nhìn như thế.

“Được rồi được rồi, ngoan ngoãn ngồi đợi mẹ cùng với ba con đi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, nhét chiếc di động vào lại trong túi.

“Mẹ nói nấu xong cơm sẽ đến ạ”

“Ừ” Phòng bệnh lại một lần nữa chìm vào im lặng, Tiểu Nhan bối rối, nghĩ đi nghĩ lại bèn lên tiếng: “Ba ơi, hay là con lau mặt cho ba nhé?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv