Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 1014: Anh và cô ta không có quan hệ gì cả



Đứng ở bên ngoài, xuyên qua cửa kính thủy tinh trong suốt, Hàn Mộc Tử nhìn thấy người đang nằm ở bên trong Một Mạnh Tuyết U hoàn toàn khác so với trước đây Cô ta đã thay bộ quần áo của bệnh nhân tâm thần, cơ thể đã được lau khô sạch sẽ để lộ ra làn da trắng nõn như ban đầu.

Chỉ là trên làn da trắng nõn ấy lại có rất nhiều vết thương.

Trầy xước, bị bỏng và còn có đủ loại có đủ loại vết thương khác nữa…

Mặc dù các vết thương đều đã kết vảy, nhưng những vết thương này rất phức tạp. Nó trải rộng ở khắp cổ và cổ tay, thậm chí cả mặt khiến người ta nhìn thấy mà cảm thấy kinh hãi.

Hàn Mộc Tử cảm thấy hơi thở ngột ngạt, lúc này một bàn tay nhẹ nhàng che mắt cô lại.

“Nếu em thấy sợ hãi thì đừng nhìn nữa”

Đó là giọng nói của Dạ Mạc Thâm, anh đứng sau lưng cô, nói nhỏ.

Hàn Mộc Tử yên lặng một lát, sau đó liền kéo tay của Dạ Mạc Thâm xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Em không sao, chỉ là em hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy bị thương nặng như vậy: Dạ Mạc Thâm hiểu được sơ sơ một ý từ trong lời nói của cô, anh hơi nhíu mày: “Quan hệ giữa em và cô ấy không tốt ư?”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười. Ánh mắt của cô hướng vào bên trong, nơi mà Mạnh Tuyết U đang nằm Lúc này nhìn cô ta nằm ở trong đó, nhìn cô ta yên lặng khiến cô nhớ tới những chuyện đã lâu trước kia. Khi ấy hai người vẫn còn là chị em tốt của nhau, thường ngủ cùng nhau, nằm cùng nhau, mỗi lần như vậy cô thường tỉnh dậy trước Mạnh Tuyết U.

Còn Mạnh Tuyết U lúc nào cũng tùy hứng, lúc ngủ rất hay đạp tung chăn ra ngoài.

Vì vậy, mỗi buổi sáng khi thức dậy, Hàn Mộc Tử sẽ đắp chăn cho cô ta.

Khuôn mặt khi ngủ lúc đó của cô ta cùng với hình ảnh hiện tại trông giống nhau như đúc.

Giống y hệt trước đây.

Mọi kí ức tràn đầy màu sắc cứ ùn ùn kéo tới hiện ra trước mắt của Hàn Mộc Tử. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy ngực hơi đau, ánh mắt có chút ẩm ướt: “Trước đây, quan hệ giữa bọn em rất tốt. Em đã từng cứu cô ấy một mạng, cho nên cô ấy rất dựa dẫm vào em, vẫn luôn nói rằng em là người có ân với cô ấy nên cả đời này sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em. Lúc em gặp khó khăn, chính cô ấy cũng đã đứng ra giúp đỡ em rất nhiều. Em tưởng rằng… bọn em sẽ là chị em tốt của nhau. Khi đó thậm chí bọn em còn từng nói với nhau rằng nếu ai kết hôn trước thì người còn lại sẽ làm phù dâu cho người đó. Không ngờ sau này…”

Hóa ra những thứ đó chỉ là một vở kịch mà thôi…

Cô không biết lúc đầu Mạnh Tuyết U đối xử tốt với cô là bởi vì thật sự cảm kích cô cho nên mới làm chị em tốt của cô, hay là cô ta biết bí mật của cô cho nên đến gần cô hơn để lợi dụng cô.

Nhưng cho dù lý do là gì đi nữa, ở cùng nhau một khoảng thời gian như vậy vẫn khiến cô cảm thấy lồng ngực của mình nóng ran như lửa đốt.

“Anh không nhớ cô ấy sao?” Hàn Mộc Tử đột nhiên quay đầu liếc nhìn Dạ Mạc Thâm: “Anh cũng quen biết cô ta, có lẽ anh nhìn kỹ gương mặt của cô ta hơn thì có thể giúp đỡ việc hồi phục trí nhớ của anh”

Vốn dĩ Dạ Mạc Thâm không để ý đến người phụ nữ nằm bên trong trông như thế nào, thế nhưng sau khi nghe Hàn Mộc Tử nói xong thì anh mới quay sang nhìn mặt của Mạnh Tuyết U.

Ngay từ đầu, anh cảm thấy khuôn mặt này không có chỗ nào kỳ lạ cả.

Anh cũng không có ấn tượng gì.

Thế nhưng khi nhìn một lúc, trong đầu của anh đột nhiên hiện ra một vài hình ảnh.

Hơn nữa hình ảnh này còn có sự xuất hiện của Hàn Mộc Tử, thế nhưng…lại chẳng mấy tốt đẹp.

Người phụ nữ trong hình ảnh đeo một đôi bông tai màu hồng, còn anh lấy ra một đôi bông tai tương tự như thế. Sau khi Hàn Mộc Tử nhìn thấy lại bị kích thích, sau đó đập nát đôi bông tai màu hồng mà anh lấy ra.

Chưa bao giờ những hình ảnh lại rõ ràng sắc nét giống như bây giờ.

Thế nhưng là do anh làm tổn thương Hàn Mộc Tử, ngực của Dạ Mạc Thâm cảm thấy đau nhói, còn chưa kịp trải qua nỗi đau đớn thấu tâm can, thì đầu lại đau dữ dội.

“Có phải anh có chút ấn tượng nào hay không?”

Hàn Mộc Tử hỏi.

Dạ Mạc Thâm thu lại ánh mắt, ánh mắt của anh lại rơi xuống khuôn mặt của Hàn Mộc Tử một lần nữa. Người phụ nữ trước mắt đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng lo lắng sợ hãi, sau đó nó lại dần dần chồng chất lên gương mặt đau khổ trong ký ức vừa nãy.

Thấy anh không trả lời mà chỉ nhìn mình với một đôi mắt sâu và cực kỳ đen. Hàn Mộc Tử hơi giật mình, vừa nấy cô không nghĩ nhiều như vậy mà chỉ đơn giản là muốn Dạ Mạc Thâm nhìn Mạnh Tuyết U.

Dù sao đến thì cũng đã đến rồi, hơn nữa Mạnh Tuyết U cũng xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống chung của bọn họ. Để cho anh nhìn một chút, nói không chừng cũng có thể giúp ích được cho anh nhỉ?

Nhưng cô không ngờ anh lại có phản ứng lớn đến như vậy.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử có chút lo lắng nắm lấy tay anh: “Anh không sao chứ? Có phải anh đã nhớ ra điều gì phải không?”

Tiêu Túc ở bên cạnh cũng nhận ra chuyện gì đó không bình thường, cho nên tiến lên giúp Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm.

“Cậu Dạ, anh không sao chứ? Nếu không chúng ta ra ngoài trước đã nhé?”

Hàn Mộc Tử cũng gật đầu: “Được, vậy chúng †a đi ra ngoài trước đã”

Kết quả cô vừa định bước ra ngoài thì tay bị Dạ Mạc Thâm kéo lại: “Anh không sao.”

“Anh không sao chứ?” Hàn Mộc Tử vẫn không yên tâm, bởi vì trông sắc mặt của Dạ Mạc Thâm không giống như là không có chuyện gì xảy ra. Cô tiến lên nhìn ánh mắt tối đen của anh: “Có phải là anh đã nhớ ra chuyện gì phải không?”

Mạnh Tuyết U gây ra kích thích đối với anh lớn như vậy sao?

Hay là do cô đã làm ra chuyện gì quá đáng sao?

Không biết vì sao mà đột nhiên trong lòng của Hàn Mộc Tử có cảm giác hơi khó chịu.

Cô đương nhiên biết trong lòng của Dạ Mạc Thâm chỉ có mình, thế nhưng sau khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm nhìn Mạnh Tuyết U, phản ứng của anh mãnh liệt như vậy khiến cho cô cảm thấy có chút khó chịu.

Chính trong lòng của cô cũng không biết sự khó chịu này rốt cuộc là xuất phát từ đâu Chẳng qua lúc này cô cũng chẳng còn sức mà đi so đo nữa “Anh nghĩ đến một vài chuyện” Giọng của Dạ Mạc Thâm trầm thấp, dùng sức nhẹ nắm lấy tay của cô. Hàng lông mày của anh nhíu lại, ánh mắt nhìn cô dường như rất đau khổ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trên trán anh vẫn còn lấm tấm mồ hôi nhưng lại không có phản ứng nào khác. Thậm chí anh còn có thể nói với cô là nhớ ra một chuyện.

Xem ra… anh thật sự đã nhớ ra gì đó.

“Anh…Có phải anh đã nhớ ra một số chuyện không tốt lắm phải không?” Hàn Mộc Tử hỏi.

Dạ Mạc Thâm dừng một lát, rồi gật gật đầu.

Hàn Mộc Tử đột nhiên không biết nên nói gì, cô hít một hơi thật sâu, nhìn bốn phía xung quanh thì phát hiện ra cách đó không xa có một chiếc ghế dài. Ngay sau đó cô xoay người lại nói: “Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi.”

Dạ Mạc Thâm suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được”

Sau khi nhớ ra một số chuyện, cơn đau đầu của Dạ Mạc Thâm cũng dần biến mất, hơi thở của anh trầm xuống, đi theo Hàn Mộc Tử về phía trước.

Sau khi ngồi xuống, nhân viên y tế của bệnh viện tâm thần có lẽ nhìn thấy cảnh này nên hơi tò mò mà hỏi: “Hai người không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?”

Tiêu Túc nhanh chóng trả lời: “Không cần đâu, cảm ơn cô.”

Nói xong anh ta còn lau mồ hôi lạnh. Bọn họ đều là người bình thường, đâu cần nhân viên của bệnh viện tâm thần giúp đỡ chứ?

Sau khi ngồi xuống, Hàn Mộc Tử lấy khăn giấy trong túi ra rồi lau mồ hôi trên trán cho Dạ Mạc Thâm, sau đó lau hai bên mũi, nhưng tay của cô lại bị Dạ Mạc Thâm nắm lấy Anh đột nhiên lên tiếng, nói: “Em đừng giận anh”

Hàn Mộc Tử dừng lại một chút: “Sao cơ?”

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ mấp máy, một lúc sau mới nói ra câu tiếp theo: “Anh với cô ta không có quan hệ gì cả”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv