“Đậu Nhỏ này, bác Vu già rồi, chẳng phải trước đây ông ấy không để cho con trở về nước cùng ba và mẹ sao? Sao đột nhiên giữ lại vậy?
Chuyện này…có phải là chủ ý của mình con không?”
Đậu Nhỏ lắc đầu: ‘Đây là chủ ý của mẹ. Dù sao thì con sẽ không về nước cùng họ nữa. Bác Vu, có phải bác không muốn đưa con về nước không?”
Vu Ba phản ứng nhanh lại, nhanh chóng lắc đầu: “Không có chuyện này đâu, con muốn ở lại chắc chăn ông cụ sẽ rất vui vẻ. Chỉ có điều…”
Ông ấy vẫn có chút lo lắng.
Nhưng lúc này Đậu Nhỏ đã ký lên tay ông ấy và bước ra ngoài sân bay.
Khi cả hai lên xe, Vu Ba mới nhớ ra rằng hai người George và La Lệ đã đi tìm Đậu Nhỏ, vì vậy khi ông ấy đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bọn họ thì điện thoại đã kêu lên.
Vu Ba trả lời điện thoại.
“Cậu chủ George.”
“Chú Vu, chú đâu rồi? Tôi đã đi tìm Uất Trì và những người khác, nhưng họ nói khi về thì sẽ biết.
Tình hình bây giờ là thế nào thế? Đứa nhỏ kia bây giờ đang ở đâu?”
Vu Ba chỉ đơn giản nói một chút với George về chuyện này, và sau đó nói: ‘Cậu George, tôi còn muốn đưa cậu chủ đáng kính của chúng ta về để gặp ông cụ, vì vậy không nói nhiều với mấy người nữa. Mấy người mau về sớm đi, trên đường nhớ chú ý an toàn”
Sau đó thì cúp máy.
“Không phải, mấy người có thể đưa tôi cùng…”
Tút tút…
George còn chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị người ta cúp: “Chết tiệt, có cần phải cúp máy nhanh vậy không. Tôi còn muốn xem xem con của người anh em tốt trông như thế nào”
La Lệ ở bên cạnh nghe vậy thì nghiêng nghiêng đầu: “Nhìn rất giống chủ tịch, có thể nói là giống nhau y đúc”
“Giống nhau y đúc?” Vừa nghĩ đến đứa trẻ năm sáu tuổi có khuôn mặt giống Uất Trì thì George đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, trong lòng cũng cảm thấy đứa trẻ này không còn đáng yêu nữa.
Khuôn mặt của Uất Trì thì lạnh tanh, trông giống anh như thế nào?
George vẫn không dám tưởng tượng.
“Ừ, vô cùng đáng yêu!”
Lúc này, La Lệ lại nói thêm một câu. George càng thêm ớn lạnh, quay đầu lại nhìn cô ấy: “Được rồi, cô đừng nói thêm gì nữa, cứ nghĩ đến chuyện đứa nhỏ giống với Uất Trì thì tôi lại thấy sợ hãi.
Đây là đứa bé như thế nào? Lúc trước tôi còn rất muốn gặp nó, nhưng bây giờ… tôi lại cảm thấy hơi sợ một chút.”
Đến lúc đó liệu đứa bé đó có dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn mình giống như Uất Trì không?
“Gái người này, anh nói vậy là có ý gì? Có biết nói chuyện không vậy hả?” La Lệ trừng mắt nhìn anh ta, rõ ràng cô ấy cảm thấy không vui lắm trước những gì anh ta nói về Đậu Nhỏ.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cô không cảm thấy gương mặt của người anh em Uất Trì của tôi đáng sợ sao? Nếu đứa bé mà giống với cậu ấy thì thật sự không thể hình dung ra được” La Lệ thực sự thấy Đậu Nhỏ vô cùng đáng yêu, mặc dù nhìn giống với Dạ Mạc Thâm nhưng cậu bé rất có khí chất, hoàn toàn khác với cảm giác của chủ tịch: Ngược lại khi nhìn thoáng qua cậu bé sẽ trầm trồ nét mặt của đứa bé này sao lại trông thật tinh tế và đẹp đến vậy?
“Không thích chủ tịch của chúng tôi, anh ấy đáng sợ chỗ nào chứ? Người ta rõ ràng là người tình trong mộng trong mắt của các cô gái, đâu như anh…” Ba chữ cuối cùng đó lập tức giẫm lên đuôi của George, cả người anh ta liền nhảy dựng lên: “La Lệ, cô nói rõ ràng cho tôi để nghe xem cô nói như vậy là có ý gì? Cô muốn nói tôi nhìn không giống Uất Trì sao? Ông đây chẳng phải đẹp trai hơn cậu ấy trăm lần sao?”
Nghe thấy vậy, La Lệ khế liếc nhìn anh ta. Cô ấy bắt gặp ánh mắt của anh ta, giọng nói lạnh lẽo: “Anh có dám nói như vậy trước mặt chủ tịch không?”
George: ”…
“Nếu như anh dám đi nói trước mặt anh ấy, vậy thì tôi tin anh đẹp trai hơn anh ấy gấp trăm lần: George: “Haha, này nhá cô nghĩ là tôi không dám sao? Nhưng bây giờ Uất Trì đã chuẩn bị lên máy bay rồi, tôi lại không thể đi qua kiểm tra an ninh thì đi nói thế nào được?”
Dứt lời, La Lệ chuyển điện thoại qua: “Không sao, không gặp được người thì anh có thể gọi điện thoại”
Nhất thời George không nói nên lời, anh ta nhìn ngón tay.cầm điện thoại trắng nõn mỏng manh của La Lệ mà không khỏi nhếch khóe môi lên cười lạnh: “Tôi nói này La Lệ, cô làm thế này là cố ý đối chọi với tôi, có đúng không? Người đã quên mời cô ăn tiệc là ai?”
Nhắc đến bữa tiệc, đột nhiên vẻ mặt La Lệ thay đổi, cùng nhanh chóng lấy lại điện thoại.
“Cái gì vậy, chủ tịch có chỗ nào đẹp hơn anh?
Đừng nói là trăm lần, mà anh đẹp trai hơn chủ tịch gấp ngàn lần được chưa? Đẹp trai ngất trời, đẹp trai nhất vũ trụi”
Tâng bốc như vậy…nghe có vẻ không đáng tin, quá giả tạo.
Nhưng mà George vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của La Lệ đang nhìn chằm chằm vào anh ta, tuy rằng lời nói rất khoa trương nhưng như vậy là đang nghiêm túc khen anh ta sao?
Không làm sai sao?
Tuy nhiên, George biết rằng nguyên nhân khiến cô ấy thỏa hiệp hoàn toàn là vì bữa tiệc.
Trong ánh mắt của anh ta lóe lên một vẻ bất lực, anh ta không nhịn được mà giơ ngón trỏ ra búng vào trán La Lệ.
“Được rồi, đồ thảo ăn nhà cô. Tâng bốc cái gì chứ, thật là lộn xộn.”
“A” Vừa rồi La Lệ còn đang mở to mắt nhìn chằm chằm anh ta, kết quả là cái trán bị búng một cái, đột nhiên bị đau mà đưa tay ra che lại, thấy Goegre đã đi thì cô ấy vội vàng chạy theo: “Ai nói tôi đang tâng bốc chứ, tôi đang nói thật, thật đến nổi không thể thật hơn, được chứ? “
Nghe vậy, George không nhịn được mà cười trêu chọc cô ấy: “Nếu bây giờ mời cô một bữa tiệc lớn thì có phải cô sẽ khen tôi nhiều lời thật lòng hơn không?”
La Lệ nghiêm nghị gật đầu: “Đó là điều chắc chắn rồi!”
George: “…
Cảm thấy mình như bị mắc nghẹn, cả ngày rồi mà không nói được một câu. La Lệ này thích ăn nhiều…
Điều đáng nói là cô ấy ăn nhiều như vậy mà vẫn rất gầy, trông như bị suy dinh dưỡng vậy.
“Đi thôi, hôm nay tôi sẽ mở rộng lòng từ bi mà dẫn cô đi ăn ở một nơi thượng hạng” La Lệ nghe xong thì nước dãi cũng sắp rớt xuống, nhưng vì giữ hình tượng nên cô ấy mới kiêm chế lại. Cô ấy giống như chiếc đuôi của Geogre mà lên xe của anh ta, sau đó ngồi vào ghế phụ. Anh ta đợi cô ấy thắt dây an toàn rồi mới chăm chú nhìn vào ghế lái chính.
“Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, sau đó sẽ mời anh ăn lại!”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, George nhếch môi cười đùa, gật đầu: “Được rồi, vậy tôi sẽ đợi đến ngày cô phát đạt để ăn lại.”
“Ừm ừm!”
Bóng dáng người già cô đơn của Uất Trì đang đứng bên cửa sổ, ông ta chống gậy, bóng lưng trông cô đơn và lạnh lẽo, mặc dù ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng không lọt vào mắt ông ta, ánh mắt xa xăm, cũng không biết nhìn ở đâu.
“Họ…có lẽ đã lên máy bay rồi nhỉ?” Một hồi lâu, ông cụ mới lẩm bẩm nói một câu, giọng điệu có vẻ rất thê lương.
Có lẽ là đứng lâu quá, tay chân của ông cụ đã không còn khỏe mạnh nữa, nên không chịu đựng được nữa, chỉ có thể chống gậy đi cạnh mép bàn.
Sau khi ông ta ngồi xuống, cô giúp việc bước đến rót trà cho ông ta.
“Ông chủ, ông cũng đừng quá buồn, uống một ít nước trà cho ấm cổ họng”
Uất Trì Kim nhìn ly nước trà mà cô giúp việc đặt trước mặt, đây là loại trà mà ngày thường ông †a thích nhất. Nhưng hôm nay ông cụ lại không hề muốn uống chút nào, thậm chí còn cảm thấy bực bội: “Mang trà đi đi”
Cô giúp việc không rõ nên: “Ông cụ?” Uất Trì Kim quay đi, cô giúp việc lập tức phản ứng lại: “Vâng!”