Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 122: Cho nên bây giờ cô đang ghen tị sao?



“Tống tổng, xe đã tới rồi.” Đầu bên kia điện thoại vẫn nghe thấy tiếng hít thở đều đều củangười đàn ông, bỗng vang lên một giọng nữ rất cẩn trọng.

Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, anh đang ngồi xe? Đi nơi nào? Gặp người phụ nữ kia sao?

Trong đầu lập tức liên tiếp xuất hiện những suy đoán, hơn nữa những suy đoánnày ở trong đầu cô lập tức trở thành vô số hình ảnh sống động, vì vậy cô ngẩn người, quên mất chính mình đang nói chuyện điện thoại với TốngMạc.

Tống Mạc cúi người ngồi vào trong xe, điện thoại ở bên tai,mãi không nghe thấy nói gì, chỉ có tiếng hít thở truyền tới, hơi có chút không kiên nhẫn, nhíu mày, “A lô?”

Giọng nói trầm thấp dễ nghegiống như đàn violoncello vậy, giọng nói như tiếng nước chảy róc ráchlướt qua bên tai của Tần Ngu, trước sau như một rất quen thuộc, dườngnhư là theo bản năng, Tần Ngu giật mình một cái, mới hoàn hồn lại, bàntay để trên đầu gối nắm chặt lại thành quyền, nói to lên một tiếng, “Làtôi!” Khí thế rất hùng hồn.

Tống Mạc bị bất ngờ, hơi nhíu mày lại, gương mặt tuấn tú mới vừa nãy còn lạnh lùngvà khó chịu, giờ đã trở nên dịu dàng hơn một chút, “Ừ, tôi biết rồi,không cần phải nói lớn lên như vậy.”

“... Anh biết tôi là ai?”Bên trong giọng nói của Tần Ngu mang theo chút vui vẻ, cô không ngờ làanh lại nghe và nhận ra giọng nói của cô.

“Tôi không ngốc.”

“..... Ồ.” Tần Ngu đưa tay gãi gãi chân mày, ngây ngô cười khan hai tiếng.

Cô cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, trước khi gọi điện cô đãchuẩn bị trước những lời muốn nói, nhưng giờ không biết phải mở miệngnhư thế nào, cô cụp mắt xuống, vò vò vạt áo của mình, “Cái kia, cáikia…”

Một tay của Tống Mạc cầm điện thoại di động, một tay đểtrên đùi gõ từng nhịp, từng nhịp, bộ dạng thản nhiên và bình thản: “Cáigì?”

Tần Ngu mím môi, cô phải làm sao để mở miệng một cách khéoléo, nói với anh về chuyện anh và nữ minh tinh nổi tiếng ân ái, thật sựđã khiến cô bị tổn thương rất nghiêm trọng đây?

Vẻ mặt Tống Mạcthản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng im mấy giây, cũng không đợi cô mởmiệng, khẽ nhướn mày, trong đôi mắt dài đen nhánh hiện lên chút vui vẻ,”Như thế nào, nhớ tôi nên ngại ngùng sao?” Nhẹ nhàng kéo dài âm cuối, lộ ra vẻ trêu ghẹo.

Mấy ngày không gặp, không nhịn được, lại muốn trêu chọc cô.

“Hả? Mới không phải!” Tần Ngu hơi ngẩn ra, khuôn mặt ngay lập tức ửng hồnglên, người người đàn ông này, tại sao lại hư hỏng như vậy chứ, tronglòng lại cảm thấy ngọt ngào, nên ngay cả trong giọng nói, cũng không tựchủ mà mang theo chút hờn dỗi.

“Vậy thì cái gì?”

“Khụ khụ, tôi muốn nói với anh là con trai nhớ anh.” Tần Ngu hắng giọng một cái, lập tức đẩy Tống Lãng ra làm cái cớ.

“Vú Trương cũng nhớ anh.”

“...” Người đàn ông lẳng lặng lắng nghe, không nói một lời.

“Tối ngày hôm qua, trước khi đi ngủ Tống Lãng còn ầm ĩ muốn anh đọc chuyệncổ tích con sói xám và nàng công chúa Bạch Tuyết, vú Trương cũng hỏi tôi khi nào thì anh trở lại.”

“Không có chuyện cổ tích con sói xám và nàng công chúa Bạch Tuyết.” Cuối cùng thì vẻ mặt của Tống Mạc cũng có một tí xúc động.

“...” Tần Ngu xem như đã hiểu, lời nói của người đàn ông này có ngụ ý chính là -- đừng viện cớ, có lời thì cứ nói thẳng.

Tần Ngu nhìn chằm chằm sàn nhà mấy giây, rồi lại trầm mặc mấy giây, sau đóhạ quyết tâm, nhắm mắt lại nói: “Tôi nhìn thấy tin tức anh và nữ minhtinh kia.”

“Vòng tới vòng lui, kỳ thật đây mới là lời nói thật sự cô muốn nói sao.”

“Tôi chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện này mà thôi, anh có thể chọn cách giải thích, hoặc lựa chọn im lặng không cần nói lời nào hết.”

“Cho nên bây giờ cô đang ghen sao?” Trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên người đàn ông nói bằng giọng trầm thấp.

“Yên tâm, tôi sẽ không có suy nghĩ không an phận đối với anh, cũng sẽ khôngăn dấm chua, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, đừng đi quá xa, tôi không muốn để cho Tống Lãng nhìn thấy anh ở trên ti vi chàng chàng thiếpthiếp, liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác.” Tần Ngu đè nén giọngnói, cố làm ra vẻ không quan tâm, nhưng trên thực tế, trong lòng của côđã muốn cầm lấy bả vai của Tống Mạc, lắc mạnh mấy cái, điên cuồng hétlên: Đúng là tôi đang ghen đó, tôi đang ghen thì có làm sao! Chẳng lẽngười làm vợ như tôi nhìn thấy anh và người phụ nữ khác liếc mắt đưatình với nhau thì không nên tức giận, không nên lên cơn ghen sao! Là một người đàn ông đã có vợ, chẳng lẽ anh không biết mình nên giữ mình trong sạch, từ chối tất cả những người phụ nữ, ngoại trừ tôi sao! Tổng giámđốc bá đạo không nên quá kiêu ngạo mà phải trung trinh một lòng, chỉ yêu mỗi người vợ xinh đẹp của mình thôi, hơn nữa phải yêu tới mức không thể kiềm chế được!

Tống Mạc ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn ra phíatrước, ánh mặt trời chói mắt ở ngoài xe chiếu vào thân xe, rơi vãi lêngương mặt của người đàn ông, giống như có một tia sáng dập dờn như lànnước, có mấy điểm lốm đốm chiếu vào đáy mắt của người đàn ông, nhìn vôcùng đẹp mắt, trầm mặc một chút, anh cúi đầu xuống, mở miệng nói: “Tôivà cô ấy không có quan hệ gì.”

Hứa Văn thoáng nhìnngười đàn ông qua kính chiếu hậu, quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹnhân, ngay cả người đàn ông như Tống tổng cũng vậy, cũng không ngoại lệ, nhưng mà, chuyện này có chỗ khác biệt so với dự đoán của cô, cô chorằng, Tống tổng là người đàn ông tự phụ, thanh cao như thế này, sẽ không bị Tần Ngu hạ gục nhanh như vậy chứ.

Nói thẳng như vậy, Tần Ngu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vậy mà anh lại đi giải thích với cô?

Trong tim, có một dòng nước ấm lặng lẽ lan tràn ra.

Được rồi, nhìn thấy anh thẳng thắn và thành khẩn như vậy, thì miễn cưỡng có thể tha thứ cho anh.

Nhịn không được cong cong khóe môi, “Ừ, tôi sẽ đem những lời nói này chuyển lời tới Tống Lãng.”

“....”

Ngắn ngủi trầm mặc, hai bên đều ăn ý không nói nữa, ở hai đầu điện thoại chỉ còn tiếng hít thở của mỗi người.

Không tắt điện thoại đi, hai bên cứ lắng nghe tiếng hít thở đều đều của nhau, cảm giác bình yên như vậy, hiếm khi có được.

Trong phòng khách yên tĩnh, Tần Ngu cảm thấy trong lồng ngực của mình, tiếngtim đập rất mạnh, rung chuyển giống như tiếng sấm, từng nhịp từng nhịpvang lên bên màng nhĩ của cô, rõ ràng như vậy.

Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy giọng nói của Hứa Văn nhắc nhở người đàn ông ở bên kia, “Tống tổng, đã đến nơi.”

“Chờ tôi trở về.”

Người đàn ông chỉ để lại một câu nói này, rồi cúp điện thoại.

Tần Ngu để chiếc điện thoại hơi nóng lên lồng ngực cũng đang nóng của mình, không thể nào kiềm chế đươc sự vui vẻ hô lên một tiếng, bụm mặt cúi đầu ngã khuỵ lên ghế sô pha.

Tất cả những hậm hực của ba ngày qua,giờ phút này đã được quét sạch, bây giờ cô cảm thấy cuộc sống vô cùngtươi đẹp, giống như nháy mắt được bước đi trên mây.

Không có gì tốt đẹp hơn so với giây phút này!

―――

Ở một khách sạn khác cách khách sạn Trà Hương quốc tế không xa.

Lâm Lam mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng tựa người vào đầu giường, trên đầu ngón tay của người phụ nữ, một điếu thuốc lá đang lẳng lặng cháy.

Chiếc điện thoại di động ở đầu giường đột nhiên rung lên, người phụ nữ hítmột hơi thuốc, vẻ mặt thản nhiên liếc mắt nhìn, cầm lấy, tiếp điệnthoại, động tác rất thờ ơ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.

“Cô đi quá lâu.” Một giọng nói trầm thấp nồng đậm như rượu nếp cẩm lâu năm vô cùng ý nhị vang lên.

Ngón tay của Lâm Lam vừa mới giơ lên bên môi, dừng lại, trong đôi mắt như ẩn chứa một tầng sương mù, yên lặng mấy giây, “Người anh muốn quả thật rất khó đối phó.”

“Cô biết là điều tôi muốn nghe không phải làchuyện này.” Người đàn ông không nhanh không chậm nhả ra một câu nói,giọng nói bình thản không có gì lạ, khẽ lọt vào tai của người khác, lạikhiến cho người ta vô cùng khiếp sợ.

Lâm Lam đưa điếu thuốc látrên tay ngậm vào trong miệng, hít mạnh một hơi, đáy mắt của người phụnữ, lộ ra một tia cảm xúc lạnh như băng, “Tôi biết rõ, cho tôi thêm mộtít thời gian.”

“Không được để cho tôi đợi quá lâu.”

―――

Mười giờ sáng, sơn trang Hồng Diệp của thành phố Tề.

Nắng ngày xuân rất ấm áp, trong gió thỉnh thoảng có chút gió lạnh rất khoankhoái. Xa xa có những ngọn núi xanh xanh thấp thoáng, nhìn lại gần thìcó con sông chảy quanh, để lộ ra phong cảnh tuyệt đẹp ở đây. Biệt thựcủa Thị trưởng thành phố Tề đứng sừng sững ở nơi này, xung quanh có nonxanh nước biếc bao quanh, không thể không nói, chất lượng cuộc sống màThị trưởng thành phố Tề - Cận Tuần theo đuổi quả thật là rất cao.

Trong phòng khách bố trí rất trang trọng và nhã nhặn, tháng trước, Cận Tuầnvừa mới ngồi lên vị trí thị trưởng, hôm nay lại đúng là sinh nhật củaanh ta, khí thế này, tất nhiên là có quy mô lớn.

Lúc Tống Mạc đi vào, hiển nhiên là Lâm Trạch Thiên đã tới, ngồi ở hàng ghế thứ nhất.

Nhìn thấy Tống Mạc, mấy người ở phía trước đứng dậy, tiếp đón.

Nói chuyện mấy câu, rồi lại ngồi xuống.

Bữa tiệc sẽ có không ít người đến, phía sau bọn họ cũng có vài chục cái ghế dựa trên đó đã có người ngồi kín – những phóng viên trong thành phốthậm chí là phóng viên tỉnh ngoài, và cả những người phụ trách công tyxí nghiệp vừa và nhỏ. Đương nhiên còn có cả một đoàn người mặc vest màuđen, đứng thẳng người ở sau lưng bọn họ, vẻ mặt lạnh lẽo không chút cảmxúc, bọn họ đều là những vệ sĩ đi theo bảo vệ những ông chủ của mình.

Một lát sau, sau lưng truyền đến nhữngtiếng ồn ào rất lớn. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, được baovây chặt chẽ bởi một đám người, nhưng ở giữa loé sáng lên, một người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, chậm rãi đi tới, anh ta mặc bộ jacket,khuôn mặt đứng đắn, nho nhã, một đôi mắt đen láy, đúng là Cận Thịtrưởng, hiện nay đang có danh liếng lừng lẫy.

Tất cả mọi người đều đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng khách có tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Cận Tuân nói mấy câu ngắn gọn, rồi đi xuống đài, ngồi xuống ở hàng ghế thứnhất, ngồi ở vị trí ở giữa Tống Mạc và Lâm Trạch Thiên.

Tiếngnhạc vang lên, bầu không khí như được hâm nóng, một buổi tiệc sinh nhậthoành tráng như vậy, trở thành bữa tiệc cuồng hoan, mọi người tùy ý bànluận chuyện trên trời dưới biển, chụm đầu ghé tai, đây là thời cơ tốtnhất để thương giới và chính giới nhanh chóng lôi kéo mối quan hệ trởnên gần gũi hơn nên không ai có thể bỏ qua.

Lâm Trạch Thiên mỉmcười, bưng một ly rượu khẽ nhấp một ngụm, nói với Cận Tuần ở bên cạnh,“Buổi tiệc sinh nhật này của Thị trưởng Cận, đã tổ chức rất tốt.”

Thị trưởng Cận vui vẻ cười ra tiếng, “Cận mỗ tôi đây là mượn hào quang củamọi người, mong rằng hai vị sẽ được vui chơi một cách vui vẻ.”

Lúc nói lời này, Tống Mạc ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối diện với ánh mặtcủa Cận Tuân, hai bên nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rồi lập tức khôngbiến sắc, đồng thời dời ánh mắt đi chỗ khác.

Chỗ tối có ánh sángchợt lóe qua, khoé mắt của Tống Mạc thoáng nhìn qua, cách vài bước cómấy người đàn ông mặc bộ quần áo vest đang đứng, mỗi người đều có bộdạng cường tráng, khí thế chính trực, có ít nhất khoảng ba mươi người,đó là những cảnh sát vũ trang đi theo bảo vệ an toàn cho Thị trưởng Cận. Anh không chút nghi ngờ, cảnh sát cũng đã bố trí cảnh giới an toàn ởxung quanh. Thời gian qua Lâm Trạch Thiên rất khôn khéo, tuyệt đối sẽkhông làm gì trong trường hợp này, Trừ phi… Táođỏ le^e qsuyy do^nn.

Trừ phi Lâm Trạch Thiên muốn quyết một trận sống mái, cá chết lưới rách!

Trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, khiến cho lòng bàn tay của Tống Mạc đổ ramột lớp mồ hôi lạnh, mặc dù anh đã chuẩn bị hết rồi, nhưng lại không thể bảo đảm không xảy ra chuyện gì được, chuẩn bị cực khổ một thời giannhưng vẫn không nắm chắc trận chiến này.

Anh ngẩng đầu nhìn tớicảnh mọi người đang náo nhiệt ca múa kia, đúng là, đám người huyên náokia, cái gì cũng không nhìn ra được.

Đột nhiên điện thoại di động đổ chuông, Tống Mạc lấy ra, cụp mắt xuống nhìn, ánh mắt khẽ chấn động,trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như nước, không thể nhận ra được sự kinhngạc đã thoáng hiện lên…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv